Lão Mèo vốn lúc nào cũng tinh ranh giữ nhà thật kỹ. Lũ CHUỘT NHẮT bởi thế nên rất run không có con nào dám léng phéng hay lập lò ra khỏi hang. Hình như Lão Mèo có mặt mọi ngõ ngách trong nhà? Chỉ sơ hở một tí là bị Lão Mèo ăn tươi nuốt sống ngay. Bởi thế Lũ Nhắt nín khe núp mãi trong hang.
Một hôm đói quá Lão Mèo bèn nghĩ ra một kế. Lão trèo lên cái tủ bếp chân sau bám vào ván treo ngược cái đầu xuống. Phần cuối đuôi Lão móc vào vòng dây thừng như đang bị treo vậy?
Lũ Nhắt nhìn trộm ra ngoài thấy cảnh tượng này cho rằng Lão Mèo đang bị chủ phạt do tội ăn vụng nào đó. Bán tín bán nghi một con ló ra mò tới mũi ngửi ngửi đánh hơi xem động tĩnh? Lão Mèo vẫn treo mình như thế không nhúc nhích.
Tin rằng LÃO MÈO đã chết, lũ Nhắt kêu nhau ra nhảy múa ăn mừng dưới mũi LÃO?
Vụt một cái LÃO buông mình xuống. Ôi thôi! khi Lũ Nhắt biết ra sự thật thì ba tới bốn chú Nhắt đã làm mồi cho Lão rồi! Giờ đây Lũ Nhắt không còn hồn vía nào nữa. chẳng có con nào dám thò đầu ra khỏi cửa hang.
Nhưng lâu ngày quá MÈO bắt đầu thèm lại thịt chuột. Thế là Lão moi óc tìm cho ra kế khác? Kế khác ra sao? Lão nhảy vào cái lu bột lăn mình nhiều vòng cho bộ lông nhuộm bột trắng phau. Xong LÃO nằm im như chết ngoài trừ hai con mắt mở ti hí để rình mồi.
Tin rằng tình thế đã yên, bầy Nhắt bắt đầu lóp ngóp bò ra. Thế là Mèo ta bộp ngay được chú Nhắt non mập nhất dưới bộ vuốt sắc bén. Ngoại trừ có một con CHUỘT GIÀ cứ ngồi mãi ở cửa hang. Con chuột già này thừa kinh nghiệm qua cái đuôi bị mất một phần ở trận trước đây nên luôn luôn phòng thủ.
Chuột Già la lớn: Coi chừng! Coi bộ món bột này sao hấp dẫn quá? Nhưng ta vẫn thấy nó giống Lão Mèo. Dù có ngon tới đâu? Khôn ngoan nhất là thủ một khoảng an toàn như ta thì hơn.
LỜI BÀN:
The Cat & the Old Rat
There was once
a Cat who was so watchful, that a Mouse hardly dared show the tip of his
whiskers for fear of being eaten alive. That Cat seemed to be everywhere at
once with his claws all ready for a pounce. At last the Mice kept so closely to
their dens, that the Cat saw he would have to use his wits well to catch one.
So one day he climbed up on a shelf and hung from it, head downward, as if he
were dead, holding himself up by clinging to some ropes with one paw.
When the Mice peeped
out and saw him in that position, they thought he had been hung up there in
punishment for some misdeed. Very timidly at first they stuck out their heads
and sniffed about carefully. But as nothing stirred, all trooped joyfully out
to celebrate the death of the Cat.
Just then the
Cat let go his hold, and before the Mice recovered from their surprise, he had
made an end of three or four.
Now the Mice
kept more strictly at home than ever. But the Cat, who was still hungry for
Mice, knew more tricks than one. Rolling himself in flour until he was covered
completely, he lay down in the flour bin, with one eye open for the Mice.
Sure enough,
the Mice soon began to come out. To the Cat it was almost as if he already had
a plump young Mouse under his claws, when an old Rat, who had had much
experience with Cats and traps, and had even lost a part of his tail to pay for
it, sat up at a safe distance from a hole in the wall where he lived.
"Take
care!" he cried. "That may be a heap of meal, but it looks to me very
much like the Cat. Whatever it is, it is wisest to keep at a safe
distance."
The wise do not let themselves be tricked a second time.
***
=====================================CHIM SƠN CA MẸ VÀ BẦY CON
Sơn Ca Mẹ làm tổ trong cánh đồng lúa mỳ vừa lên. Ngày nọ tiếp ngày kia lúa mỳ càng lúc càng cao cũng như lũ chim con càng lúc càng lớn thấy rõ.
Ngày nọ lúc những nhánh lúa mỳ bắt đầu ửng vàng rung rinh theo làn gió đồng nội, người Chủ Ruộng cùng con trai ra thăm lúa.
Nhìn Lúa Ông nói với Con Trai:
-Lúa chín rồi sẵn sáng gặt thôi. Hai cha con mình phải đi nhờ láng giềng gặt giúp thôi.
Tổ lũ chim gần đó nên chim con về mách mẹ những gì chúng nghe. Chúng rất sợ nếu không rời tổ sớm thì nguy to?
Sơn Ca Mẹ vừa đem mồi về nghe thế nhưng lại bảo:
-Đừng sợ các con!Nếu người Chủ Ruộng bảo đi nhờ hàng xóm giúp thì đồng lúa này chưa hẳn đã chín hoàn toàn đâu.
Vài ngày sau, lúa chín càng nhiều. Gió lung lay làm một cành lúa chín đầy hột ngã đè lên đầu bầy chim.
Lần này Ông Chủ ra thăm giờ lại nói:
-Nếu không gặt gấp bây giờ chúng ta sẽ mất đi một nửa. Cha con ta không đợi hàng xóm được nữa rồi! ngày mai chúng ta tự làm lấy.
Khi bầy chim con kể lại cho MẸ, Chim Mẹ mới bảo:
-Lần này thì chúng ta phải rời ngay lập tức! Khi con người tự quyết định công việc của mình không lệ thuộc một ai thì chúng ta không còn lý do gì để trì hoãn nữa?
Chiều đó có tiếng chim mẹ đập cánh bay đi bay về dồn dập. Sáng sớm ngày mai khi hai cha con Chủ Ruộng tới gặt lúa thì họ gặp một cái tổ chim trống không còn lại mà thôi./.
LỜI BÀN:
TỰ LỰC CÁNH SINH
TỰ GIÚP MÌNH LÀ CÁCH GIÚP HAY NHẤT
The Lark & Her Young Ones
A Lark made her
nest in a field of young wheat. As the days passed, the wheat stalks grew tall
and the young birds, too, grew in strength. Then one day, when the ripe golden
grain waved in the breeze, the Farmer and his son came into the field.
"This
wheat is now ready for reaping," said the Farmer. "We must call in
our neighbors and friends to help us harvest it."
The young Larks
in their nest close by were much frightened, for they knew they would be in
great danger if they did not leave the nest before the reapers came. When the
Mother Lark returned with food for them, they told her what they had heard.
"Do not be
frightened, children," said the Mother Lark. "If the Farmer said he
would call in his neighbors and friends to help him do his work, this -wheat
will not be reaped for a while yet."
A few days
later, the wheat was so ripe, that when the wind shook the stalks, a hail of
wheat grains came rustling down on the young Larks' heads.
"If this
wheat is not harvested at once," said the Farmer, "we shall lose half
the crop. We cannot wait any longer for help from our friends. Tomorrow we must
set to work, ourselves."
When the young
Larks told their mother what they had heard that day, she said:
"Then we
must be off at once. When a man decides to do his own work and not depend on
any one else, then you may be sure there will be no more delay."
There was much
fluttering and trying out of wings that afternoon, and at sunrise next day,
when the Farmer and his son cut down the grain, they found an empty nest.
Self-help is the best help.
SÓI CHÚA VÀ CON CHÓ ỐM
BẠN CHỚ NÊN TIN VÀO NHỮNG LỜI HỨA HÃO.THÀ MỘT SẺ TRONG TAY CÒN HƠN HAI CON TRONG BỤI
The Wolf & the Lean Dog
A Wolf prowling
near a village one evening met a Dog. It happened to be a very lean and bony
Dog, and Master Wolf would have turned up his nose at such meager fare had he
not been more hungry than usual. So he began to edge toward the Dog, while the
Dog backed away. "Let
me remind your lordship," said the Dog, his words interrupted now and then as he
dodged a snap of the Wolf's teeth, "how unpleasant it would be to eat me
now. Look at my ribs. I am nothing but skin and bone. But let me tell you
something in private. In a few days my master will give a wedding feast for his
only daughter. You can guess how fine and fat I will grow on the scraps from
the table. Then is the time to eat me." The Wolf could
not help thinking how nice it would be to have a fine fat Dog to eat instead of
the scrawny object before him. So he went away pulling in his belt and
promising to return. Some
days later the Wolf came back for the promised feast. He found the Dog in his
master's yard, and asked him to come out and be eaten. "Sir," said
the Dog, with a grin, "I shall be delighted to have you eat me. I'll be
out as soon as the porter opens the door." But the "porter" was a
huge Dog whom the Wolf knew by painful experience to be very unkind toward
wolves. So he decided not to wait and made off as fast as his legs could carry
him.
Do not depend on the promises of those whose interest it is to deceive you.
=======================================
The Travelers & the Purse
Two men were
traveling in company along the road when one of them picked up a well-filled
purse. "How
lucky I am!" he said. "I have found a purse. Judging by its weight it
must be full of gold." "Do
not say 'I have found a purse,'" said his companion. "Say rather 'we
have found a purse' and 'how lucky we are.' Travelers ought to share alike the
fortunes or misfortunes of the road."
"No, no," replied the other angrily. "I found it and I am
going to keep it." Just then they heard a shout of
"Stop, thief!" and looking around, saw a mob of people armed with
clubs coming down the road. The man who
had found the purse fell into a panic. "We are lost if they
find the purse on us," he cried. "No, no,"
replied the other, "You would not say 'we' before, so now stick to your
'I'. Say 'I am lost.'"
We cannot expect any one to share our misfortunes unless we are willing to share our good fortune also.
Bầy CÒ trông thấy bác NÔNG PHU đang bừa ruộng trên đồng. Chúng đoán là mùa gieo hạt lại đến. Chúng nhẩn nại chờ ngày gieo hạt thì tha hồ chúng nó no bụng.
Cái ngày chúng mong chờ đã đến. Vừa gieo hạt xong thì bác Nông Dân vội trở về nhà. Đây là thời cơ chúng hạ cánh xuống cánh đồng mới và tha hồ tìm hạt giống của người.
Người làm nông kia cũng thừa biết bầy cò đang phá hoại mùa màng nên tìm cách bảo vệ. Lần này theo thói quen bác chỉ đem ra một giàng ná cao su nhưng chẳng có viên đá nào? Bác vừa la lớn vừa trương dây lên hù doạ bầy cò cho chúng sợ thôi.
Lần đầu bầy cò còn sợ. Nhưng càng về sau chúng quen dần sự doạ nạt này. Khi bầy cò không nghe tiếng đạn đá bay vun vút, thế là chúng chẳng còn sợ hãi. Mặc cho người la hét chúng cũng chẳng cần để ý?
Người Nông Phu giờ phải thay đổi phương kế khác. Bác phải tìm cách cứu lúa mới được. Giờ bác mang ná với đạn đá THẬT. Lần này vài con cò ỷ y trúng đạn. Thế là đàn cò hoảng sợ bay hết không còn léng phéng đến cánh đồng Bác nữa./.
LỜI BÀN:
*CHỈ DOẠ XUÔNG KHÔNG BAO GIỜ CÓ KẾT QUẢ VỚI NHỮNG NGƯỜI BƯỚNG BỈNH
*MIẾNG NGON NHỚ LÂU ĐÒN ĐAU NHỚ ĐỜI
The Farmer & the Cranes
Some Cranes saw
a farmer plowing a large field. When the work of plowing was done, they
patiently watched him sow the seed. It was their feast, they thought.
So, as soon as
the Farmer had finished planting and had gone home, down they flew to the
field, and began to eat as fast as they could.
The Farmer, of
course, knew the Cranes and their ways. He had had experience with such birds
before. He soon returned to the field with a sling. But he did not bring any
stones with him. He expected to scare the Cranes just by swinging the sling in
the air, and shouting loudly at them.
At first the
Cranes flew away in great terror. But they soon began to see that none of them
ever got hurt. They did not even hear the noise of stones whizzing through the
air, and as for words, they would kill nobody. At last they paid no attention
whatever to the Farmer.
The Farmer saw
that he would have to take other measures. He wanted to save at least some of
his grain. So he loaded his sling with stones and killed several of the Cranes.
This had the effect the Farmer wanted, for from that day the Cranes visited his
field no more.
Bluff
and threatening words are of little value with rascals.
Bluff is
no proof that hard fists are lacking.
ĐÔI BẠN QUA RỪNG VÀ CON GẤU
Đôi bạn cùng đi chung để vượt qua cánh rừng rậm rạp. Vừa vào rừng thình lình có con gấu to lớn từ một bụi rậm nhảy xổ ra. Một người chỉ lo cho mạng mình nên nhảy vội lên một cành cây cao tránh gấu.
Người bạn còn lại không biết cách nào chống lại con thú dử nên buông mình nằm yên bất động trên mặt đất. Mắt anh nhắm nghiền giả chết. Người này tin rằng giả chết hi vọng Gấu tha mạng do anh nghe người ta kể lại gấu không bao giờ đụng vào xác chết bao giờ?
Không ngờ đó là sự thật! Thật quá may mắn cho người bạn đang nằm ngay đơ này...Gấu ta chỉ ngửi ngửi vào đầu anh xong nó hình như tin chắc đây chỉ là xác chết nên bỏ đi mất.
Thấy đã an toàn người bạn trên cây giờ mới nhảy xuống. Sau khi đứng yên anh ta mới hỏi người bạn vừa thoát nạn:
-Hình như con Gấu nó nói thì thầm vào tai bạn phải không ? Nó nói gì vậy?
Anh bạn kia thủng thẳng trả lời:
-Con Gấu nói..."hoàn toàn là thiếu thông minh khi ngươi lại cùng đi chung với một gã chỉ biết bỏ bạn mà chạy vào phút lâm nguy"?!
LỜI BÀN
LÚC BẤT HẠNH MỚI BIẾT ĐƯỢC BẠN HIỀN
LÚC KHÓ KHĂN MỚI BIẾT AI LÀ BẠN KHI HOẠN NẠN MỚI BIẾT BẠN LÀ AI
Two Travelers and The Bear
Two Men were
traveling in company through a forest, when, all at once, a huge Bear crashed
out of the brush near them.
One of the Men,
thinking of his own safety, climbed a tree.
The other,
unable to fight the savage beast alone, threw himself on the ground and lay
still, as if he were dead. He had heard that a Bear will not touch a dead body.
It must have
been true, for the Bear snuffed at the Man's head awhile, and then, seeming to
be satisfied that he was dead, walked away.
The Man in the
tree climbed down.
"It looked
just as if that Bear whispered in your ear," he said. "What did he
tell you?"
"He
said," answered the other, "that it was not at all wise to keep
company with a fellow who would desert his friend in a moment of danger."
Misfortune is the test of true friendship.
***
GÃ CÁO TINH RANH VÀ CÔ QUẠ ƯA NGỌT
Vào một buổi sáng đẹp trời có gã CÁO đang đưa cái mũi ngửi lùng sục mọi gốc cây tìm mồi ăn. Chợt CÁO ta thấy một cô QUẠ đang đậu trên nhánh cây cao trên đầu. Dỉ nhiên CÁO đành chịu không thể nào bắt Quạ được nên CÁO định bỏ đi.
Chợt có một thứ khiến CÁO ngừng lại ngước lên nhánh cây lần hai. Cô Quạ sao may mắn đến thế? Mỏ QUẠ còn ngậm một miếng Phô Mai hấp dẫn làm sao?!
-Ta chẳng cần đi xa đâu nữa đây là bữa sáng ngon lành cho ta đây rồi.
Gã CÁO tinh ranh nghĩ thầm trong đầu, hắn mon men trở lại dưới gốc cây:
- Cô Quạ ơi! chào cô, sao cô đẹp đến thế!
Cô Quạ nghe tiếng chào nghiêng đầu nhìn CÁO một cách ngờ vực? Tuy nghe lời nói ngọt ngào vậy nhưng mỏ Cô vẫn giữ chặt miếng phô mai chẳng hề đáp lại lời CÁO?
CÁO vẫn không nản, hắn tự nói một mình cốt cho QUẠ nghe:
-Nàng ta xinh đẹp và quyến rũ làm sao! Bộ Lông thì quá mượt mà! Còn đôi cánh- Ôi đôi cánh nàng bóng bẩy, tráng lệ làm sao! Tạo hoá đã sinh ra một nàng chim sao quá tuyệt vời! từ giọng hót đáng yêu cho đến mọi thứ gì của nàng đều hấp dẩn tuyệt vời. Ta ước gì nàng cất lên tiếng hát? chỉ một lời thôi cũng đủ cho ta tôn sùng nàng lên làm Nữ Hoàng của các loài chim ngay?!
QUẠ không thể nào chịu nỗi những lời nịnh hót ngọt hơn đường kia. Cô quên phứt chuyện ngờ vực và quên luôn miếng mồi đang ngậm. Quạ khoái nhất là khi gã CÁO gọi mình là "Nữ Hoàng của những loài CHIM"...
Vừa há mỏ kêu to lên tiếng "QUẠ" khoái trá tự hào thì than ôi! miếng PHÔ MAI rơi ngay xuống cái miệng con CÁO tinh ranh đang há rộng đợi chờ?!
-Cám ơn cô Quạ nhé!
CÁO ta cám ơn nghe 'rất ngọt'!
-Cô chỉ có tiếng khàn khàn thôi cô QUẠ ơi, còn trí thông minh của cô bỏ đâu nhỉ?
Nói xong CÁO ta bỏ đi mất./.
LỜI BÀN:
NHỮNG KẺ CHUYÊN XU NỊNH PHỈNH PHỜ SẼ SỐNG BÁM VÀO NHỮNG AI ƯA NGHE LỜI NÓI CỦA HỌ
MẬT NGỌT CHẾT RUỒI
The Fox & the Crow
One bright
morning as the Fox was following his sharp nose through the wood in search of a
bite to eat, he saw a Crow on the limb of a tree overhead. This was by no means
the first Crow the Fox had ever seen. What caught his attention this time and
made him stop for a second look, was that the lucky Crow held a bit of cheese
in her beak.
"No need
to search any farther," thought sly Master Fox. "Here is a dainty
bite for my breakfast."
Up he trotted
to the foot of the tree in which the Crow was sitting, and looking up
admiringly, he cried, "Good-morning, beautiful creature!"
The Crow, her
head cocked on one side, watched the Fox suspiciously. But she kept her beak
tightly closed on the cheese and did not return his greeting.
"What a
charming creature she is!" said the Fox. "How her feathers shine! What
a beautiful form and what splendid wings! Such a wonderful Bird should have a
very lovely voice, since everything else about her is so perfect. Could she
sing just one song, I know I should hail her Queen of Birds."
Listening to
these flattering words, the Crow forgot all her suspicion, and also her
breakfast. She wanted very much to be called Queen of Birds. So she opened her
beak wide to utter her loudest caw, and down fell the cheese straight into the
Fox's open mouth.
"Thank
you," said Master Fox sweetly, as he walked off. "Though it is
cracked, you have a voice sure enough. But where are your wits?"
The
flatterer lives at the expense of those who will listen to him.
CHUYỆN LÃO HÀ TIỆN CẤT VÀNG
Một ông già Hà Tiện ký cóp suốt đời, lão chuyên cất giấu vàng của mình sau góc vườn.
Hàng ngày ông thường lén lui sau góc vườn đó đào gói vàng lên rờ rẫm nâng niu đếm lui đếm tới xong chôn lại.
Ông vô nhà chịu ăn rau muối qua ngày còn số vàng đó không đụng một mảy may?
Ông cứ vô ra nhiều lần như vậy khiến một TÊN TRỘM để ý. Hắn nghĩ rằng ông lão tuy bề ngoài nghèo nàn rách rưới nhưng chắc chắn có dấu thứ gì quý báu lắm? Một đêm hắn rón rén lui góc vườn kia đào ngay chỗ đó và cuỗm số vàng của ông Hà Tiện đi mất!?
Chiều hôm sau ông Hà Tiện ra đào lại xem? ông vò đầu bức tóc khóc la om xòm vì túi vàng của ông 'không cánh mà bay mất'?
Một người bộ hành đi ngang thấy ông lão khóc la thê thảm quá bèn tiến tới hỏi cớ sự gì?
Lão bèn khóc:
-Ôi vàng của ta? vàng của ta ai đánh cắp mất rồi?! hu! hu!
- Vàng của ông ư? Sao ông lại để ở cái lỗ này? Sao ông không cất trong nhà? cần thứ gì ông cứ lấy mà dùng có mau và an toàn hơn không?
-Mua sắm ư?
Ông lão hà tiện giận dử la lên:
-Tại sao lại dùng nó? ta chẳng bao giờ dám đụng đến vàng cả. Ta chẳng dám bao giờ nghĩ đến chuyện tiêu pha dù chỉ một mảy may tới nó cả.
Người khách lạ nghe ngang đây mới nhặt một viên đá lớn quăng vào cái lỗ kia của lão Hà Tiện và nói:
-Nếu đã như vậy thì lão hảy lấp viên đá này lại ở lỗ này. Nó cũng giá trị y như cái gia tài mà lão bị mất vậy thôi!
LỜI BÀN:
TÀI SẢN CUẢ CẢI CUẢ TA CÓ GIÁ TRỊ KHI CHÚNG TA DÙNG NÓ
viên đá và cục vàng nếu không dùng và không giúp gì cho đời sống chúng ta thì vô giá trị y nhau thôi.
The Miser
A Miser had
buried his gold in a secret place in his garden. Every day he went to the spot,
dug up the treasure and counted it piece by piece to make sure it was all
there. He made so many trips that a Thief, who had been observing him, guessed
what it was the Miser had hidden, and one night quietly dug up the treasure and
made off with it.
When the Miser
discovered his loss, he was overcome with grief and despair. He groaned and
cried and tore his hair.
A passerby
heard his cries and asked what had happened.
"My gold!
O my gold!" cried the Miser, wildly, "someone has robbed me!"
"Your
gold! There in that hole? Why did you put it there? Why did you not keep it in
the house where you could easily get it when you had to buy things?"
"Buy!"
screamed the Miser angrily. "Why, I never touched the gold. I couldn't
think of spending any of it."
The stranger
picked up a large stone and threw it into the hole.
"If that
is the case," he said, "cover up that stone. It is worth just as much
to you as the treasure you lost!"
A possession is worth no more than the use we make of it.
***
CHUYỆN CHÓ MẬP GIỮ NHÀ VÀ CON SÓI ĐÓI
The Wolf & the House Dog
There was once
a Wolf who got very little to eat because the Dogs of the village were so wide
awake and watchful. He was really nothing but skin and bones, and it made him
very downhearted to think of it. One night this Wolf
happened to fall in with a fine fat House Dog who had wandered a little too far
from home. The Wolf would gladly have eaten him then and there, but the House
Dog looked strong enough to leave his marks should he try it. So the Wolf spoke
very humbly to the Dog, complimenting him on his fine appearance. "You can be as
well-fed as I am if you want to," replied the Dog. "Leave the woods;
there you live miserably. Why, you have to fight hard for every bite you get.
Follow my example and you will get along beautifully." "What must I do?" asked the
Wolf. "Hardly
anything," answered the House Dog. "Chase people who carry canes,
bark at beggars, and fawn on the people of the house. In return you will get
tidbits of every kind, chicken bones, choice bits of meat, sugar, cake, and
much more beside, not to speak of kind words and caresses." The Wolf had such a beautiful vision of
his coming happiness that he almost wept. But just then he noticed that the
hair on the Dog's neck was worn and the skin was chafed. "What is that on
your neck?" "Nothing at
all," replied the Dog. "What!
nothing!" "Oh,
just a trifle!" "But
please tell me." "Perhaps
you see the mark of the collar to which my chain is fastened." "What! A
chain!" cried the Wolf. "Don't you go wherever you please?" "Not always!
But what's the difference?" replied the Dog. "All the difference in the world! I
don't care a rap for your feasts and I wouldn't take all the tender young lambs
in the world at that price." And away ran the Wolf to the woods.
There is nothing worth so much as liberty
***
CHUYỆN CON CÁO MẤT ĐUÔI
Một con CÁO CHÚA không may bị vướng vào bẫy. Tuy cuối cùng nó thoát thân được nhưng do vùng vẫy mạnh quá nên đuôi nó bị đứt lìa. Thế là Cáo Chúa mất toi cái đuôi hình chổi đẹp đẽ bao lâu nay CÁO thường tự hào hãnh diện?
Do mặc cảm xấu xí nên Cáo Chúa tránh mặt 'thần dân' nhà CÁO do nó biết nếu chúng biết được nó mất đuôi thì sẽ làm trò cười cho họ nhà CÁO thôi.
Nhưng nếu Cáo Chúa tránh mặt lâu ngày quá thì cũng khó khăn và sinh lòng nghi kỵ cho họ nhà Cáo nên cuối cùng NÓ tìm một kế hoạch hi vọng sẽ sớm giúp nó tránh điều phiền muộn nói trên.
Một ngày CÁO Chúa ra lệnh triệu tập toàn bộ họ hàng Nhà Cáo lại để nói lên một vấn đề đại quan trọng?
Khi tất cả bà con Nhà Cáo tề tựu lại đủ rồi con CÁo Mất Đuôi mới kể lể một bài nói chuyện dài lê thê về vấn đề Họ nhà Cáo sẽ "NGUY KHỐN DO MANG THEO MÌNH CÁI ĐUÔI' ra sao?
Nào loài cáo sẽ bị chó săn bắt được do Đuôi Bị Vướng vào Hàng Rào? Nào cũng do ĐUÔI mà cáo KHÓ CHẠY NHANH được vì lể mể kéo theo cái đuôi lồm xồm? CÁO Chúa còn doạ thêm rằng: người ta đồn rằng THỢ SĂN CÁO lùng sục nhiều bắt cáo cũng do ĐUÔI CÁO BÁN ĐƯỢC GIÁ? Cáo Chúa kết luận rằng thật là nguy hại và vô dụng khi loài cáo phải mang theo bên mình cái đuôi.
Cuối cùng con cáo đầu đàn này đề nghị:
-TỪ NAY CON CÁO NÀO CŨNG NÊN CẮT ĐUÔI ĐI ĐỂ SỐNG CÒN?
Đợi khi CÁO CHUÁ thuyết xong, một con CÁO GIÀ từ từ đứng dậy mĩm cười:
-Thưa Chủ nhân xin ngài vui lòng QUAY LƯNG lại một lát ngài sẽ nghe câu TRẢ LỜI ngay thôi?
Vừa khi Con CÁo đáng thương kia quay lưng lại trước mặt bà con nhà cáo thì một trận cười và chế nhạo nổi lên vang dội? Thế là bao công lao thuyết phục HỌ CÁO CẮT ĐUÔI của Cáo Chúa nay đã thành TRO BỤI ???
LỜI BÀN:
CHỚ NÊN NGHE LỜI DỤ DỔ CUẢ NHỮNG AI MUỐN KÉO TA XUỐNG THẤP HƠN CHO BẰNG HỌ
tâm lý người đời hay mong muốn: XẤU THÌ XẤU CHUNG
XẤU ĐỀU HƠN TỐT LÕI
The Fox Without a Tail
A Fox that had
been caught in a trap, succeeded at last, after much painful tugging, in
getting away. But he had to leave his beautiful bushy tail behind him.
For a long time
he kept away from the other Foxes, for he knew well enough that they would all
make fun of him and crack jokes and laugh behind his back. But it was hard for
him to live alone, and at last he thought of a plan that would perhaps help him
out of his trouble.
He called a
meeting of all the Foxes, saying that he had something of great importance to
tell the tribe.
When they were
all gathered together, the Fox Without a Tail got up and made a long speech
about those Foxes who had come to harm because of their tails.
This one had
been caught by hounds when his tail had become entangled in the hedge. That one
had not been able to run fast enough because of the weight of his brush.
Besides, it was well known, he said, that men hunt Foxes simply for their
tails, which they cut off as prizes of the hunt. With such proof of the danger
and uselessness of having a tail, said Master Fox, he would advise every Fox to
cut it off, if he valued life and safety.
When he had
finished talking, an old Fox arose, and said, smiling:
"Master
Fox, kindly turn around for a moment, and you shall have your answer."
When the poor
Fox Without a Tail turned around, there arose such a storm of jeers and
hooting, that he saw how useless it was to try any longer to persuade the Foxes
to part with their tails.
Do
not listen to the advice of him who seeks to lower you to his own level.
No comments:
Post a Comment