NÀNG KỸ NỮ (The Beauty)
Trong văn học VN có nhiều cảnh ghen, từ cái ghen đời thường đến cách ghen rất thâm của Hoạn Thư là cách ghen 'cao cấp" làm cho Thúc Sinh phải đứt từng khúc ruột mà không dám hé môi như cái cảnh bắt cóc Kiều xong bắt ra phục vụ ca hát cho chồng:
Bốn dây như khóc như than
Khiến người trên tiệc cũng tan nát lòng
Cùng trong một tiếng tơ đồng
Người ngoài cười nụ, người trong khóc thầm...
Văn học về cách ghen nham hiểm, ác thâm đủ thứ chưa kể số vào đâu thời 'hạt nhân' hiện nay cái cảnh tạt acit, cắt 'chim' xảy ra ghê khiếp...
Nhưng cách ghen của đàn bà Nhật trong tác phẩm của nữ văn sĩ Hoa Kỳ Pearl S. Buck thể hiện rất đúng với văn hoá Nhật Bản. Bà thể hiện cách 'đánh ghen' trong truyện ngắn Người Kỹ Nữ rất khác do cốt truyện lại nhân hậu hơn đúng như là yêu cầu cách giải quyết của người Tây phương là 'cùng ngồi xuống, thảo luận vấn đề' và đưa đến thông cảm và đồng thuận hơn là tấn công nhau để cuối cùng tất cả hai bên đều thua.
Đây là phần 2 câu chuyện The Beauty do Đinh Hoa Lư dịch và hiệu đinh
ĐHL 24/10/2020
USA
******
NÀNG KỸ NỮ (chương 2)
...
Quán bar này là một trong ba cái bar nổi tiếng của thành phố. Gã tài xế cố gằng lái chiếc taxi len lỏi giữa dòng xe cộ về đêm.
Như thường lệ gã bắt chuyện:
- Thưa bà, sao bà đi có một mình vậy?
- Tôi phải đi gặp chồng tôi tại đó.
- Thưa bà, sao bà đi có một mình vậy?
- Tôi phải đi gặp chồng tôi tại đó.
Chính nàng cũng hơi ngạc nhiên với sự bình thản của câu nói vừa thoát ra từ miệng mình.
Gã tài bật cười:
Gã tài bật cười:
- Nước Nhật thời xưa đã qua rồi bà ơi!
Gã vừa nói vừa đột ngột bẻ tay lái tránh va chiếc xe buýt đang chở đầy khách.
- Đàn bà đi tới quán bar với đàn ông. Không biết con cái họ ra sao ?
Nàng tránh câu trả lời vì đó chẳng phải việc của gã.
Miệng gã vẫn láu táu không ngớt:
Miệng gã vẫn láu táu không ngớt:
- Bà thấy đó, mọi chuyện thay đổi cả rồi. Trong khi nhà cửa và sở làm vắng ngắt thì tại các quán bar đầy cả đàn bà. Đàn bà nhường như đang chạy đi tìm đàn ông đấy. Thời buổi này, một người đàn ông có thể lấy bất cứ người đàn bà nào ông ta thích ngoại trừ đàn bà già. Thế thì ai muốn vậy? Chính cái thế giới MỚI ngày hôm nay quá lý tưởng cho đàn ông bà ạ.
Gã bật ho một cách thô lổ, còn nàng thì rút sâu vào trong im lặng. Khi gã nhận thấy nàng chẳng thèm nói chuyện nữa, bèn ư hử hát một mình nghe thật khó chịu. Nhưng nàng không đủ can đảm cự nự. Nàng chưa bao giờ đi taxi một mình như hôm nay. Vài phút sau gã quẹo gắt về trái, chiếc xe len vào một con hẽm dài. Nàng biết ngay chiếc xe đang đến quán bar khi nhận ra ba người con gái trong những chiếc váy đỏ mỏng dính đang cười nói vẫy khách trước cửa ra vào.
Thấy chiếc taxi trờ tới, ba nàng xáp lại ngay. Chợt cả ba cùng lùi lại khi thấy một người đàn bà duy nhất ngồi bên trong.
- Bà này đang đến tìm chồng đây.
- Bà này đang đến tìm chồng đây.
Gã tài xế cao giọng phân bua.
- Coi chừng nghe ba cô!
Ba người con gái cười khúc khích nhưng Omura không còn tâm trí để ý chuyện này và ngay cả gã tài nữa. Trong đầu nàng, giờ đây đầy ắp nỗi sợ hãi nhưng chỉ còn một hướng là bước tới thôi. Nàng trả tiền cho gã, xong quay qua mấy người con gái đang đứng ngáng trước cửa.
- Tôi đến đây để gặp chồng tôi.
- Thế xin thưa bà ông là ai?
Ba người con gái cười khúc khích nhưng Omura không còn tâm trí để ý chuyện này và ngay cả gã tài nữa. Trong đầu nàng, giờ đây đầy ắp nỗi sợ hãi nhưng chỉ còn một hướng là bước tới thôi. Nàng trả tiền cho gã, xong quay qua mấy người con gái đang đứng ngáng trước cửa.
- Tôi đến đây để gặp chồng tôi.
- Thế xin thưa bà ông là ai?
Cô cao nhất hỏi.
-Ông Omura, phó chủ tịch Công ty Sản Xuất Sakura.
Đám con gái bước lùi lại:
-Ông Omura, phó chủ tịch Công ty Sản Xuất Sakura.
Đám con gái bước lùi lại:
- A! Ông Omura...chúng tôi biết rõ ông, một ông khách hào hoa...
Vừa khi biết rõ lai lịch tên chồng nàng, thái độ mấy cô gái thay đổi nhanh chóng. Họ nhìn nàng với vẻ kính trọng xong đưa nàng ngang qua phòng lớn của quán bar và gọi:
Vừa khi biết rõ lai lịch tên chồng nàng, thái độ mấy cô gái thay đổi nhanh chóng. Họ nhìn nàng với vẻ kính trọng xong đưa nàng ngang qua phòng lớn của quán bar và gọi:
-Mẹ ơi, có bà Omura đến!
Lập tức có một bà bước ra. Bà khá đẹp, tuổi chừng ba mươi lăm, nét mặt thanh tú. Bà bận bộ đồ satin màu vàng, may theo kiểu Tây phương. Cổ áo khoét sâu, tay áo để trần. Bà đưa cả hai tay vồn vả chào đón nàng:
- Ô chào bà Omura!
Bà kêu to.
-Chúng tôi quá hân hạnh được gặp bà. Ông Omura đang uống rượu ở đây. Ông ta khoái rượu whiskey lắm. Chúng tôi luôn chiều những gì ông thích. Thế thì ông đang đợi bà đến đấy à?
Omura không trả lời ngay. Tình hình này nàng đang cần nói dối. Khổ nỗi nàng chưa quen chuyện này. Nàng lo rằng phải đỏ mặt khi tự dối với chính mình. Giờ nàng phải nói thật thôi.
- Chồng tôi chẳng đợi gì tôi. Tôi tự...đến đây thôi.
Omura không trả lời ngay. Tình hình này nàng đang cần nói dối. Khổ nỗi nàng chưa quen chuyện này. Nàng lo rằng phải đỏ mặt khi tự dối với chính mình. Giờ nàng phải nói thật thôi.
- Chồng tôi chẳng đợi gì tôi. Tôi tự...đến đây thôi.
Bà ta hiểu ngay:
- A! té ra vậy. Quán chúng tôi còn tiếp các bà nữa đấy. Thế thì bà ưa chọn phòng riêng yên tĩnh để uống rượu trước khi vào quầy rượu chính thưa bà?
- Rất thích kiểu như bà giới thiệu.
- Rất thích kiểu như bà giới thiệu.
Omura ngập ngừng trả lời. Thôi thì nàng đành gắng chậm gặp chồng trong hoàn cảnh này đã. Nàng theo gót bà vào trong một phòng nhỏ, yên tĩnh- trống trơn, chỉ độc nhất một bàn cùng hai ghế.
-Mời bà ngồi.
-Mời bà ngồi.
Bà vui vẻ mời nàng.
Kỹ Nữ |
- Tôi sẽ cho một cô gái mang cho bà vài thứ ngọt nào đó để mời bà nhấm rượu. Cô này sẽ hầu bà luôn. Tôi sẽ cho cô gái thích hợp với bà ...cô ngon lành nhất thưa bà.
Nụ cười bà ta thật rạng rỡ và đi ra thật nhanh. Cái váy dài của bà lắc lư theo nhịp bước. Omura ngồi bất động đợi chờ. Nàng khỏi cần đợi lâu, chưa đầy năm phút sau thì một người cô gái xinh đẹp bước vào. Lập tức Omura nhận ra ngay-- cô ta là một kỹ nữ. Nàng nhìn lại thêm một lần nữa. Cô ta không phải là một người thiếu phụ trẻ--cũng không là một thiếu nữ, trạc hai mươi tám. Trong bộ áo quần Tây Phương màu đỏ, nhưng tóc cô bới cao thay vì cắt ngắn và chải thẳng đuột. Cô gái đặt lên bàn cái khay nhỏ, gồm hai cái ly cao. Xong với cái khom mình thật sâu, kính cẩn. Omura đứng dậy hơi khom mình đáp lễ. Cả hai ngồi xuống.
Nàng kỹ nữ bắt đầu vào chuyện:
- Thưa bà Omura?
-Xin gọi tôi là Cô thôi.
- Mẹ chúng tôi sai tôi lên tiếp Cô đây.
- Cám ơn Cô.
- Khi nào cô muốn, tôi sẽ đi mời ông đến đây chung vui luôn. Hoặc là cô xuống uống với ông tại quầy rượu.
- Còn có các bà nào khác tại quán này, giống trường hợp tôi không cô?
Nàng kỹ nữ cười mĩm. Cô ta có khuôn mặt trái soan, xanh xao trong vẻ đẹp thời trước. Cái miệng thật đẹp, nhỏ nhắn. Hai bờ môi khi hé, để lộ hai hàm răng đều đặn trắng bóng.
-Không hoàn toàn giống trường hợp hôm nay, thưa cô, nhưng cũng có những cô vợ trẻ thỉnh thoảng tới đây với chồng. Kiểu sống mới mà cô.
-Tại sao họ phải đến đây vậy?
Nàng kỹ nữ ngạc nhiên khi đươc chọn phục vụ vị khách trước mắt. Một người đàn bà có vẻ đẹp hồn hậu, thân mật nếu để ý, cùng không có gì ác cảm. Nàng ước gì mọi người đàn bà trong quán bar này cũng như bà khách hôm nay.
Nàng chợt buông tiếng cười nhẹ nhàng:
- Thưa bà Omura?
-Xin gọi tôi là Cô thôi.
- Mẹ chúng tôi sai tôi lên tiếp Cô đây.
- Cám ơn Cô.
- Khi nào cô muốn, tôi sẽ đi mời ông đến đây chung vui luôn. Hoặc là cô xuống uống với ông tại quầy rượu.
- Còn có các bà nào khác tại quán này, giống trường hợp tôi không cô?
Nàng kỹ nữ cười mĩm. Cô ta có khuôn mặt trái soan, xanh xao trong vẻ đẹp thời trước. Cái miệng thật đẹp, nhỏ nhắn. Hai bờ môi khi hé, để lộ hai hàm răng đều đặn trắng bóng.
-Không hoàn toàn giống trường hợp hôm nay, thưa cô, nhưng cũng có những cô vợ trẻ thỉnh thoảng tới đây với chồng. Kiểu sống mới mà cô.
-Tại sao họ phải đến đây vậy?
Nàng kỹ nữ ngạc nhiên khi đươc chọn phục vụ vị khách trước mắt. Một người đàn bà có vẻ đẹp hồn hậu, thân mật nếu để ý, cùng không có gì ác cảm. Nàng ước gì mọi người đàn bà trong quán bar này cũng như bà khách hôm nay.
Nàng chợt buông tiếng cười nhẹ nhàng:
- Thưa cô, cô hỏi chính cô đấy.
Omura không ngờ rằng ngang đây nàng đã muốn bật khóc:
- Cô...cô không thể nào hình dung ra rằng... nàng lắp bắp,
Omura không ngờ rằng ngang đây nàng đã muốn bật khóc:
- Cô...cô không thể nào hình dung ra rằng... nàng lắp bắp,
-Cứ chiều này đến chiều kia, năm này sang năm khác, tôi phải ngồi đợi đến canh hai, chờ chồng về. Tôi phải gắng mà cười rồi đóng vai thật vui vẻ đón chồng, chẳng dám hé môi hỏi một câu vì sợ chồng nỗi giận bỏ nhà luôn không về nữa!
Nàng kỹ nữ gật đầu:
Nàng kỹ nữ gật đầu:
- Dạ tôi hiểu, có những bà vợ khác có nói thế với tôi. Riêng cô xin cô hãy mừng. Phần cô còn may mắn. Ông Omura chưa bao giờ có hẹn hò lăng nhăng với ai. Ông ấy chỉ đến đây uống rượu, pha trò cho vui, thỉnh thoảng lại bàn chuyện làm ăn. Có vậy thôi cô ạ.
Ngang khoảnh khắc này, xem chừng nàng kỹ nữ có chút bối rối. Bằng cử chỉ cung kính nàng ta dùng tay phải mời Omura nhấp một xí rượu. Cả hai cùng uống, nàng kỹ nữ tiếp tục:
-Dỉ nhiên Ông Omura sẽ ưa ý một nàng và chúng ta nên hiểu rằng nàng đó chỉ ngồi bên hầu rượu cho ông, coi chừng ông quá chén. Chỉ có thể, tôi chưa bao giờ thấy ông rủ nàng ta đi khách sạn lần nào.
-Khách sạn ư?
Nàng kỹ nữ nghiêm trang nói:
Ngang khoảnh khắc này, xem chừng nàng kỹ nữ có chút bối rối. Bằng cử chỉ cung kính nàng ta dùng tay phải mời Omura nhấp một xí rượu. Cả hai cùng uống, nàng kỹ nữ tiếp tục:
-Dỉ nhiên Ông Omura sẽ ưa ý một nàng và chúng ta nên hiểu rằng nàng đó chỉ ngồi bên hầu rượu cho ông, coi chừng ông quá chén. Chỉ có thể, tôi chưa bao giờ thấy ông rủ nàng ta đi khách sạn lần nào.
-Khách sạn ư?
Nàng kỹ nữ nghiêm trang nói:
-Thưa cô Omura, đây là quán bar đứng đắn nhất. Mẹ chúng tôi không bao giờ để chuyện trăng gió lôi thôi xảy ra tại đây. Chuyện thế chỉ xảy ra ngoài giờ làm việc và tại một vài khách sạn. Còn chúng tôi ở đây luôn luôn đóng cửa lúc hai giờ sáng. Mẹ chúng tôi rất nghiêm.
Omura lắng nghe, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp của nàng kỹ nữ:
-Không công bằng...
Omura lắng nghe, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp của nàng kỹ nữ:
-Không công bằng...
nàng hết câu.
- Thật hoàn toàn không công bằng chút nào.
- Cái gì là không công bằng, thưa cô Omura?
- Rằng đàn bà như cô...
- Đàn bà như tôi?
- Thật quá đep...
- Tôi làm gì được đây? Vì cô hoàn toàn đẹp.
- Tôi chẳng may mắn...khi so với cô.
- Cô Omura, tôi xin hứa với cô.
- Đừng, đừng hứa, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi.
- Vâng gì ạ?
-Tôi phải làm gì đây hả cô?
Trước khi Omura có thể hết lời, tất cả u uẩn của nàng đồng loạt tuôn ra, nỗi buồn tủi, cùng tình cảm tổn thương, trầm uất bấy lâu, tất cả bắt nguồn từ thói quen và truyền thống xa xưa để lại. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen huyền nhân hậu, đôi bàn tay dịu dàng của nàng, tất cả đều biến mất theo tiếng thổn thức:
-Đàn bà như cô...xin cô hãy nghĩ đến chúng tôi, các cô đều là đàn bà tất nhiên phải hiểu...tất cả chúng tôi đều mệt mỏi chán chường ...phận giữ nhà...cưu mang con cái...chúng tôi giống y những đứa ở, nhưng chúng tôi không phải là đứa ở. Đàn bà chúng tôi đợi chồng quá lâu. Nhưng các cô đã cướp chồng tôi mất rồi. Các cô đã lấy đi tất cả, từ lòng thánh thiện, ý tưởng, lời nói, tiếng cười của chồng tôi mất rồi. Khi chồng tôi về nhà, tất cả đều vẫn trống rỗng, tôi vẫn mãi cô đơn dù khi anh ấy về.
Khuôn mặt xinh đẹp cuả nàng kỹ nữ thay đổi. Từ ngạc nhiên đến phòng vệ, rồi tiếp đến thống khổ. Đôi môi đỏ mộng kia liên tục mấp máy, run rẩy. Hai hàng lông mi nàng long lanh ngấn lệ. Hai bàn tay dịu dàng liên tục nắm chặt vào nhau, tựa dưới chiếc cằm mềm mại.
Trên hai bàn tay kia, mắt kỹ nữ đang nhìn hình ảnh một người vợ đang nức nở khóc, cảnh bi thương mà nàng thấy đây là lần đầu:
- Tôi không nghĩ thế cô Omura ạ, chuyện này chưa xảy ra đối với tôi. Cô thấy đó, cô Omura thân mến, tôi ghét ông ta!
Omura gạt lệ, cố nuốt tiếng nấc:
Omura gạt lệ, cố nuốt tiếng nấc:
- Làm sao cô ghét được anh ấy?
Omura hỏi vặn, vẻ mai mỉa:
- Anh ấy tốt lằm mà?
- Do ông ta là đàn ông.
- Do ông ta là đàn ông.
Kỹ nữ đáp gọn lỏn.
- Tôi hận tất cả đàn ông.
Omura nhìn chằm chặp vào đôi mắt đen láy của kỹ nữ:
Omura nhìn chằm chặp vào đôi mắt đen láy của kỹ nữ:
- Cô hận đàn ông?!
Kỹ nữ khẻ gật đầu. Hai tay nàng buông nhẹ vào lòng, nằm yên ở đó tựa hai cánh hoa rời rã.
Kỹ nữ khẻ gật đầu. Hai tay nàng buông nhẹ vào lòng, nằm yên ở đó tựa hai cánh hoa rời rã.
- Ở đây họ nhiều lắm nhưng họ đều giống nhau. Hoàn toàn ngốc nghếch, ông nào cũng nghĩ cho mình... yếu đuối.
Omura bắt đầu tức giận về những lời của kỹ nữ:
Omura bắt đầu tức giận về những lời của kỹ nữ:
- Chính cô là người làm chồng tôi tin như vào điều cô nói.
Nàng giận dữ. Đối với nàng chỉ có một đàn ông trong đời, đó là chồng nàng.
Kỹ nữ rút cái quạt trong tay áo tự quạt cho mình:
- Ông ấy sao không thấy chúng tôi đối đãi y nhau đối với người đàn ông nào trả tiền cho chúng tôi? Sao ông ấy cứ ưa được cung phụng cho một mình ông thôi? Tôi quá chán đối với hạng người như thế. Cô có biết tôi làm ở bar này bao nhiêu năm chăng? mười hai năm rồi cô ạ. Cô có tin tôi vào đây khi mới mười sáu tuổi chăng? Nhưng đó là sự thực. Mười hai năm đoạn trường trong cái trò nịnh bợ, dỗ dành, giả vờ, hay ngay cả phải lắng tai nghe những diễu cợt xuẩn ngốc! Cô chỉ biết được một đàn ông. Còn tôi biết cả hàng trăm, hiểu đươc hàng trăm người đàn ông. Cọng rơm nào có khác gì nhau: kiêu căng, tự phụ, ích kỷ và ngu dại.
Omura ngắt ngang:
- Ông ấy sao không thấy chúng tôi đối đãi y nhau đối với người đàn ông nào trả tiền cho chúng tôi? Sao ông ấy cứ ưa được cung phụng cho một mình ông thôi? Tôi quá chán đối với hạng người như thế. Cô có biết tôi làm ở bar này bao nhiêu năm chăng? mười hai năm rồi cô ạ. Cô có tin tôi vào đây khi mới mười sáu tuổi chăng? Nhưng đó là sự thực. Mười hai năm đoạn trường trong cái trò nịnh bợ, dỗ dành, giả vờ, hay ngay cả phải lắng tai nghe những diễu cợt xuẩn ngốc! Cô chỉ biết được một đàn ông. Còn tôi biết cả hàng trăm, hiểu đươc hàng trăm người đàn ông. Cọng rơm nào có khác gì nhau: kiêu căng, tự phụ, ích kỷ và ngu dại.
Omura ngắt ngang:
- Đó là do cô chưa có con đấy thôi.
Kỹ nữ giờ nhún vai:
Kỹ nữ giờ nhún vai:
- Về chuyện này thì tôi xin cám ơn.
Nàng ta xếp lại cái quạt luồn vào lại tay áo. Giờ đây kỹ nữ tựa hai khuỷu tay lên mặt bàn, nói một cách quả quyết, khuôn mặt nàng gần lại với Omura:
Nàng ta xếp lại cái quạt luồn vào lại tay áo. Giờ đây kỹ nữ tựa hai khuỷu tay lên mặt bàn, nói một cách quả quyết, khuôn mặt nàng gần lại với Omura:
- Nếu tôi được tự do như cô, tôi sẽ mở một căn tiệm nho nhỏ---một tiệm áo quần. Tôi sẽ thuê sáu nữ nhân công, trong đó có bốn người may áo quần do tôi vẽ kiểu, hai người còn lại lo chuyện bán mua. Tôi sẽ không bao giờ thu nhận một đàn ông nào... không bao giờ!
- Thế thì tại sao cô không làm cái cô muốn làm?
- Thế thì tại sao cô không làm cái cô muốn làm?
Omura hỏi. Giờ đây cơn giận của cô lại trỗi dậy, nóng bừng từ lòng ngực:
- Tại sao cô làm cho phận đàn bà như tôi trở thành tội nghiệp thế này? Cô hãy đi mở một tiệm may đồ đi, rồi buông tha cho chồng tôi! Chúng tôi cần anh ta, kể cả lủ nhỏ và tôi. Thật sự ra ...
Ngang đây nàng bỗng thẹn thùng dứt ngang. Do nàng chưa một lần dùng chữ "yêu" chưa có câu nói tương tự cỡ "tôi yêu anh" trong tiếng Nhật, nhưng nàng biết được qua tiếng Anh nhờ phim ảnh Mỹ quốc thôi. Nàng còn biết thêm các từ ngữ như "người tình" và " cục cưng" những chữ không có trong ngôn từ Nhật. Tình yêu cho chồng như lời mẹ nàng dạy là cái gì sâu lắng nhất, vượt quá ngôn từ, nó chỉ thể hiện qua hành động dịu dàng và vì người khác thôi.
- Thật ra...
nàng can đảm nói hết câu,
Ngang đây nàng bỗng thẹn thùng dứt ngang. Do nàng chưa một lần dùng chữ "yêu" chưa có câu nói tương tự cỡ "tôi yêu anh" trong tiếng Nhật, nhưng nàng biết được qua tiếng Anh nhờ phim ảnh Mỹ quốc thôi. Nàng còn biết thêm các từ ngữ như "người tình" và " cục cưng" những chữ không có trong ngôn từ Nhật. Tình yêu cho chồng như lời mẹ nàng dạy là cái gì sâu lắng nhất, vượt quá ngôn từ, nó chỉ thể hiện qua hành động dịu dàng và vì người khác thôi.
- Thật ra...
nàng can đảm nói hết câu,
- Chúng tôi YÊU chồng tôi.
Kỹ nữ thở dài. Xem chừng nàng ta chẳng cần để ý đến tâm trạng của Omura nữa.
- Tôi nên làm những gì cô khuyên, cô Omura ạ, nhưng thực tế là tôi...lười lắm. Bao năm nay tôi có thói quen ngủ dậy thật trễ, ăn thật ít, có người tắm và mặc áo cho tôi. Rồi tôi chằng phải làm gì ngoại trừ cái việc đứng xem và làm ra dáng như mê mệt một ông nào đó. Đó là công việc dễ kiếm tiền. Giờ thì quá muộn để thay đổi rồi cô ạ.
- Đó là lý do vì cô lười thôi,
Kỹ nữ thở dài. Xem chừng nàng ta chẳng cần để ý đến tâm trạng của Omura nữa.
- Tôi nên làm những gì cô khuyên, cô Omura ạ, nhưng thực tế là tôi...lười lắm. Bao năm nay tôi có thói quen ngủ dậy thật trễ, ăn thật ít, có người tắm và mặc áo cho tôi. Rồi tôi chằng phải làm gì ngoại trừ cái việc đứng xem và làm ra dáng như mê mệt một ông nào đó. Đó là công việc dễ kiếm tiền. Giờ thì quá muộn để thay đổi rồi cô ạ.
- Đó là lý do vì cô lười thôi,
Omura chua chát:
- Còn tôi thì từng qua bao đêm cô độc và mấy đứa con tôi vắng bóng cha thì sao?
Kỹ nữ chợt đứng dậy đi lui tới, thong thả như con mèo lười. Nàng khẽ vuốt làn tóc đen mượt khỏi má, cắn môi, nhún vai, cười mĩm và lại thở dài lần nữa. Nàng ngồi xuống giữa phòng ngó về Omura:
- Sao cô lại không mở một tiệm áo quần đi? Mọi ngày cô đều dậy sớm mà. Mấy đứa con cô đi học rồi, buổi chiều chỉ còn mình cô.
- Tôi không muốn thứ tiệm áo quần đâu.
- Thế thì cô muốn thứ gì khác không?
Kỹ nữ cặn vặn hỏi.
- Tôi không muốn thứ tiệm áo quần đâu.
- Thế thì cô muốn thứ gì khác không?
Kỹ nữ cặn vặn hỏi.
- Cô hãy cho ông ta biết rằng cô có thể làm chủ cuộc sống của cô. Từ đó ông có về hay không cũng không còn quan trọng nữa cô ạ.
- Như vậy là buộc anh ta lại gần cô thêm nữa phải không? Không, cám ơn cô, tôi chẳng dại gì mà ngốc đến thế!
Xong câu, Omura đầy phẩn nộ. Nàng đứng dậy ra khỏi phòng và rời cái tiệm rượu.
- Như vậy là buộc anh ta lại gần cô thêm nữa phải không? Không, cám ơn cô, tôi chẳng dại gì mà ngốc đến thế!
Xong câu, Omura đầy phẩn nộ. Nàng đứng dậy ra khỏi phòng và rời cái tiệm rượu.
Ngang lối ra nàng cố nhìn lui một lần, mong rằng chồng nàng, tức ông Omura biết nàng có đến. Kỹ nữ đứng ngang lối ra cửa, buồn bả nhìn nàng. Thấy Omura quay lại, kỹ nữ cố mĩm cười và đưa tay vẫy, nhưng Omura chẳng vẫy tay hay mĩm cười đáp lại. Omura đi ra lộ chính gọi chiếc taxi, xong lặng lẽ ngồi vào ghế sau. Có hai điều nàng nhớ mãi trong đầu: một là kỹ nữ kia rất ghét đàn ông, hai là nàng- Omura có thể tự lo liệu cho đời sống riêng mình.Thay đổi cuộc sống là rất đáng đối với nàng hiện nay, những điều có khả năng thực hiện được.
Chờ khi ông Omura về nhà khoảng hai giờ mười lăm sáng, nàng đón chồng với nụ cười thật lòng:
- Trà còn nóng đây anh.
- Anh xem chừng mệt rồi. Anh không nên làm việc suốt đêm lẫn ngày như thế. Anh trung thành với chuyện của mình quá đi.
Chồng nàng khẽ rên rỉ, ngồi xuống trước cái bàn thấp trong khi nàng rót trà cho chồng rồi tiếp tục:
- Em thật chưa xứng là vợ hiền của anh chút nào. Em quá sung sướng cùng nhàn tản ở nhà đáng lý ra em phải làm việc gì để kiếm thêm tiền để anh khỏi cần tới quán bar nữa làm gì.
- Em có thể làm gì nào?
- Anh xem chừng mệt rồi. Anh không nên làm việc suốt đêm lẫn ngày như thế. Anh trung thành với chuyện của mình quá đi.
Chồng nàng khẽ rên rỉ, ngồi xuống trước cái bàn thấp trong khi nàng rót trà cho chồng rồi tiếp tục:
- Em thật chưa xứng là vợ hiền của anh chút nào. Em quá sung sướng cùng nhàn tản ở nhà đáng lý ra em phải làm việc gì để kiếm thêm tiền để anh khỏi cần tới quán bar nữa làm gì.
- Em có thể làm gì nào?
chồng nàng hỏi không chút gì thích thú.
- Em đã nghĩ ra một tiệm áo quần rồi.
- Em đã nghĩ ra một tiệm áo quần rồi.
Nàng nói khi đang quỳ trước cái bàn đối diện với chồng.
- Một tiệm áo quần ư?
- Một tiệm áo quần ư?
- Em lấy đâu ra vốn? thật là ý nghĩ vô lý, ngay cả cô gái bán bar còn để dành được tiền cho tuổi về già. Còn như em chẳng có một xu nào.
- Thật sao?
- Thật sao?
Nàng thốt lên một cách trầm tư:
- Em không có một xu nào để dành cả. Em không có cái may mắn bằng cô gái bán bar nữa.
- Em nói thế có ý gì vậy?
-Không... hoàn toàn không có ý gì cả.
-Không... hoàn toàn không có ý gì cả.
Buổi tối lại qua đi như thường lệ. Chồng nàng ngáp dài vội lên giường ngủ, nàng dọn bộ đồ trà xong cũng lên theo. ..
No comments:
Post a Comment