THE BEAUTY / PEARL S. BUCK
PHẦN 3 VÀ HẾT
...
Tuy thế ý tưởng làm chủ đời sống cứ đeo đẳng nàng mãi dù chưa có gì thay đổi. Ông Omura tiếp tục đi lại quán bar, nàng tiếp tục mọi đêm vò võ đợi chồng sau khi các con đi ngủ. Khoảng hai tháng sau nàng tìm nàng kỹ nữ thêm lần nữa. Nàng không còn lạ lùng khi tới cái bar này. Nàng cũng chẳng tăng thêm tiền tip cho gã tài xế taxi và đi thẳng vào quán bar trong dáng vẻ tự tin.
-Xin các cô vui lòng...
Nàng nói rất tự nhiên với mấy cô gái đang lao nhao trước cửa.
Lần này bà Mẹ không còn xuất hiện, chỉ một mình kỹ nữ ra ngay.
- Chào cô Omura.
Tiếng chào Omura nghe nồng ấm.
- Tôi thật sung sướng, cô đến thật đúng lúc. Cô có cách nào giúp tôi không thưa cô? Sau khi cô rời khỏi đây tôi cảm thấy hổ thẹn nghĩ mình quá lười trong lúc cô quần quật như nô lệ cho gia đình. Trái lại chồng cô thì luôn có mặt ở đây hằng tối, để mình cô đơn độc. Tôi đã quyết định lấy ra sốtiền dành dụm nơi này để mua một tiệm bán -may quần áo đấy cô ạ. Tiệm này nhỏ thôi, chỉ có một phòng trước dành nơi bán hàng, phía sau một phòng nhỏ hơn cho tôi ở. Như thế tôi cần có một người giúp đỡ tôi. Cô có thể là người đó được không hả cô? Tôi không dám đứng ra một mình đâu.
Omura giật mình. Nàng vội ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong căn phòng trước đây, đắn đo giây lát:
-Tôi không thể nào rời nhà được cô ạ.
Omura giật mình. Nàng vội ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong căn phòng trước đây, đắn đo giây lát:
-Tôi không thể nào rời nhà được cô ạ.
Cuối cùng thú thật như vậy.
- Thế thì thời gian Ông Omura bận tới bar này, thì cô tới tiệm tôi? kỹ nữ đề nghị .
- Thế thì thời gian Ông Omura bận tới bar này, thì cô tới tiệm tôi? kỹ nữ đề nghị .
Omura giờ đây thật khó xử. Bao băn khoăn quay quắt trong nàng. Càng để ý, Omuara càng thấy nàng có một vẻ đẹp tế nhị, tiềm tàng. Kỹ nữ đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay nàng:
- Chỉ một thời gian ngắn thôi thưa cô, chỉ vừa lúc khi tôi quen sống một mình. Rồi tôi sẽ mướn thêm sáu cô gái giúp việc khi công việc làm ăn khá hơn. Cô không làm mãi đâu. Đời này không có gì kéo dài mãi hết.
- Thế cô không có mẹ hả?
- Thế cô không có mẹ hả?
Omura dò xét.
- Cũng không có chị,
- Bạn cũng không sao?
- Bạn cũng không sao?
-Không ai cả cô ơi!
Kỹ nữ buồn rầu trả lời.
-Bà con tôi ở đâu tận Hokkaido.Tôi đã mất hết. Gia đình tôi đều là nông dân, bán tôi trong một mùa đông đói khổ. Giờ tôi đã mất hết liên lạc với gia đình.
-Bà con tôi ở đâu tận Hokkaido.Tôi đã mất hết. Gia đình tôi đều là nông dân, bán tôi trong một mùa đông đói khổ. Giờ tôi đã mất hết liên lạc với gia đình.
Hai người nhìn nhau khá lâu. Omura nay là người quyết định:
- Thôi được, tôi sẽ giúp cô.
Với cách thay đổi đơn giản, mau chóng này, cuộc sống Omura bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là ít tuần, tiếp đến hàng tháng. Mọi tối nàng đều tới tiệm áo quần kia. Nàng kỹ nữ khéo chọn địa điểm. Cửa tiệm sát cạnh khu Gingza, một nơi khách lui tới tấp nập. Kỹ nữ nay lại người bán hàng đắt khách. Nàng khi phải bận bịu với khách ngay cửa vào hay bận với khách tại ngăn giới thiệu mặt hàng. Họcứ mãi dừng xem nàng làm việc. Đàn ông dừng lại do nàng quá đẹp, đàn bà cũng dừng lại xem chuyện gì khiến đàn ông cứ mãi mê nhìn vào?
- Thôi được, tôi sẽ giúp cô.
Với cách thay đổi đơn giản, mau chóng này, cuộc sống Omura bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là ít tuần, tiếp đến hàng tháng. Mọi tối nàng đều tới tiệm áo quần kia. Nàng kỹ nữ khéo chọn địa điểm. Cửa tiệm sát cạnh khu Gingza, một nơi khách lui tới tấp nập. Kỹ nữ nay lại người bán hàng đắt khách. Nàng khi phải bận bịu với khách ngay cửa vào hay bận với khách tại ngăn giới thiệu mặt hàng. Họcứ mãi dừng xem nàng làm việc. Đàn ông dừng lại do nàng quá đẹp, đàn bà cũng dừng lại xem chuyện gì khiến đàn ông cứ mãi mê nhìn vào?
Khi hai người không vì chuyện đàn ông nữa, có vài phụ nữ bước vào tiệm hỏi mua vài bộ áo quần. Kỹ nữ thật khéo tay, những bộ áo quần nàng may tất cả đều bắt mắt. Thế là chỉ một thời gian ngắn cửa tiệm khá hẳn lên. Nàng phải mướn thêm hai người phụ việc: một may áo quần, còn người kia thì phụ bán. Nay Omura cùng nàng xem như hai chị em. Thời gian đầu Ông Omura chưa hay biết gì và cũng chưa biết được lỗi mình.
Một hôm, đột nhiên ông Omura không tới quán bar mà lại về thẳng nhà.
Nàng Omura lần đầu tiên xiết nỗi ngạc nhiên; nhưng lại nóng ruột vì nàng phải tìm cách đi cửa tiệm. Đang có vài cuốn sách may mặc thời trang vừa từ Mỹ gửi sang, nàng cần nghiên cứu chung với kỹ nữ chiều nay. Thế mà ông chồng, tức Omura, điềm nhiên ngồi, vừa hút xì gà vừa đọc báo?
Nàng Omura lần đầu tiên xiết nỗi ngạc nhiên; nhưng lại nóng ruột vì nàng phải tìm cách đi cửa tiệm. Đang có vài cuốn sách may mặc thời trang vừa từ Mỹ gửi sang, nàng cần nghiên cứu chung với kỹ nữ chiều nay. Thế mà ông chồng, tức Omura, điềm nhiên ngồi, vừa hút xì gà vừa đọc báo?
Cuối cùng nàng phải buộc miệng hỏi chồng:
- Anh không tới Bar hả?
- Không,
Giọng Ông trả lời cụt ngủn.
- Có chuyện gì vậy?
Ông đặt tờ báo xuống,
- Có chuyện gì vậy?
Ông đặt tờ báo xuống,
-Thế anh không có quyền có một hôm yên tĩnh ngay trong nhà mình à?
- Dỉ nhiên là anh có quyền rồi.
- Dỉ nhiên là anh có quyền rồi.
Nàng đáp, cẩn trọng với cái chau mày của chồng.
- Nhưng em thấy lạ lắm?
Chồng nàng chẳng nói thêm. Ông lại đọc tờ báo. Nàng liếc nhìn đồng hồ. Nàng đã trễ mất nửa tiếng rồi, cũng không thể gọi điện thoại được vì chiếc máy kia đang trên cái bàn nhỏ cạnh khuỷu tay chồng nàng?
- Nhưng em thấy lạ lắm?
Chồng nàng chẳng nói thêm. Ông lại đọc tờ báo. Nàng liếc nhìn đồng hồ. Nàng đã trễ mất nửa tiếng rồi, cũng không thể gọi điện thoại được vì chiếc máy kia đang trên cái bàn nhỏ cạnh khuỷu tay chồng nàng?
Nàng bấm bụng, thu hết can đảm:
- Có anh ở nhà...
- Có anh ở nhà...
nàng nói hết câu:
- Em xin phép đi chơi một lát được không anh?
Chồng nàng nhìn qua phần trên tờ báo:
- Ở đâu?
Chồng nàng nhìn qua phần trên tờ báo:
- Ở đâu?
- Đi thăm một người bạn.
Ông ta trố mắt nhìn nàng:
Ông ta trố mắt nhìn nàng:
- Đây là buổi chiều đầu tiên có mặt anh tại nhà mà em lại đi là sao?
-Khi vắng anh, em phải ở nhà lo cho con cái,
- Giờ có anh rồi...
- Cứ nói tiếp đi.
-Khi vắng anh, em phải ở nhà lo cho con cái,
- Giờ có anh rồi...
- Cứ nói tiếp đi.
Tiếng ông vẫn cụt lủn:
- Cứ nói tiếp...nói tiếp. Hãy để anh ở nhà một mình đi. Anh sẽ làm tròn nhiệm vụ ở nhà như một người hầu. Trước tiên là cho vừa lòng em mà.
Nàng biết ông chồng đang giở mòi làm nàng thương hại, nàng thấy tim mình se lại. Thế thì đã bao buổi chiều thậm chí hàng năm ai ngồi cô đơn như vậy?
- Cám ơn anh.
Nàng biết ông chồng đang giở mòi làm nàng thương hại, nàng thấy tim mình se lại. Thế thì đã bao buổi chiều thậm chí hàng năm ai ngồi cô đơn như vậy?
- Cám ơn anh.
Vừa nói xong nàng bỏ đi mất.
Tới cửa tiệm Omura kể ngay câu chuyện cho Kỹ nữ nghe. Nàng ta chăm chú nghe Omuara một cách hưng phấn. Nhìn kỹ khuôn mặt tươi tắn của Kỹ nữ, Omura mới hiểu ra tại sao khi “mất nó” chồng nàng không thèm đến quán bar kia nữa.
Tới cửa tiệm Omura kể ngay câu chuyện cho Kỹ nữ nghe. Nàng ta chăm chú nghe Omuara một cách hưng phấn. Nhìn kỹ khuôn mặt tươi tắn của Kỹ nữ, Omura mới hiểu ra tại sao khi “mất nó” chồng nàng không thèm đến quán bar kia nữa.
- Vấn đề chính, vì CÔ không còn có mặt đó nữa.
Omura bộc lộ. Nàng thấy hơi quá đáng khi nói toạc ra như vậy. Giờ đây, nàng thích chí với việc cộng tác với người đàn bà, người mà có thể chồng nàng mê như điếu đổ.
-Hừ!
Kỹ nữ gằn giọng:
- Tôi không bao giờ mong gặp lại người đàn ông nào. Tôi chẳng cần phải dối ai. Tôi chẳng cần phải cứ mãi điệp khúc láo khoét rằng ông ta rất tuyệt vời ...
Omura ngắt lời:
Omura ngắt lời:
- Có lúc anh ấy cũng tuyệt vời đấy chứ.
Kỹ nữ cười phá lên:
Kỹ nữ cười phá lên:
- Cô thật buồn cười! thôi đừng mất thì giờ bàn về đàn ông nữa. Nào! chúng ta hãy nghiên cứu mấy cái mốt thời trang mới đến từ Mỹ đi nhé.
Suốt buổi chiều còn lại, cả hai bàn thảo với nhau thật tương đắc về đàn bà Mỹ cùng cái đẹp của họ.Từ mấy bức hình kia, kỹ nữ vẽ ra nhiều kiểu thời trang thích hợp với đàn bà Nhật Bản, kết hợp hài hòa giữa cái táo bạo của thời trang Mỹ quốc với cái kín đáo của người Nhật.
- Để phô bày khỏi bị phê phán ...
- Để phô bày khỏi bị phê phán ...
Nàng nói tiếp:
- Phải làm sao cho thiên hạ biết người mặc không có ý muốn phô bày.
Omura niềm nở thu nhận những phát biểu thông minh của nàng kỹ nữ:
Omura niềm nở thu nhận những phát biểu thông minh của nàng kỹ nữ:
-Tôi học được nhiều thứ nơi cô.
Hai người nhìn nhau một cách chân tình, cùng tiếp tục công việc.
Omura về tới nhà thì gần hai giờsáng. Nàng mong nhà nàng giờ đây đã tắt đèn tối om, nhưng không, đèn vẫn sáng rực tại phòng ngoài. Khi nàng bước vào cửa, ông Omura đang đợi nàng không một nụ cười. Dĩ nhiên, chẳng có một tách trà nóng nào. Ông đang ngồi trên cái ghế xếp cạnh chiếc bàn gần giữa phòng, đưa ánh mắt đầy đàn hạch nhìn nàng.
- Khi em vắng nhà...
ông ta lên tiếng một cách dỏng dạc:
- Con trai của em, Toru suýt chết vì đau bụng. Cậu bé nói món cá không được tươi.
Nàng há hốc miệng vội chạy vào phòng bên. Toru đang ngủ trên tấm nệm mỏng, tay cậu bé còn đặt trên má. Nàng rờ thử trán con. Vẫn thấy mát, cậu bé liền mở mắt ra khi tay nàng chạm vào trán.
- Bụng con có đau không?
Nàng há hốc miệng vội chạy vào phòng bên. Toru đang ngủ trên tấm nệm mỏng, tay cậu bé còn đặt trên má. Nàng rờ thử trán con. Vẫn thấy mát, cậu bé liền mở mắt ra khi tay nàng chạm vào trán.
- Bụng con có đau không?
Nàng lo âu hỏi con.
-Có đau mẹ ạ.
Cậu bé nói.d
- Nhưng cha đã cho con uống trà nóng với gừng, giờ con thấy đỡ rồi.
- Ồ, cha con giỏi quá.
Nàng lẩm bẩm.
Cậu bé mĩm cười nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nàng lẩm bẩm.
Cậu bé mĩm cười nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Omura ra lại phòng ngoài.
- Anh thật hay! biết pha cả trà gừng nữa.Làm sao anh biết được cách này vậy?
- Anh có dốt lắm đâu!
- Anh thật hay! biết pha cả trà gừng nữa.Làm sao anh biết được cách này vậy?
- Anh có dốt lắm đâu!
Chợt ông Omura cao giọng cùng cái thở dài thậm thượt:
-Nhưng anh quá mệt theo cái kiểu phải ngồi chờ em như thế này thôi.
- Anh chẳng cần đợi em như thế làm gì.
Nàng nói với vẻ ân hận.
-Dĩ nhiên anh phải đợi chứ.
-Dĩ nhiên anh phải đợi chứ.
Ông lại dỏng dạc.
- Anh thật lo cho em vào lúc khuya khoắt-- thân đàn bà lại còn trẻ đẹp như em.
Ông tránh nhìn nàng khi phải dùng lời nói đáng ngạc nhiên này. Vừa sửa lại nếp gấp của bộkimono ông vừa đưa mắt dò phản ứng của nàng.
Omura nhìn chằm chặp vào chồng. Nàng không biết nói sao. Bao nhiêu năm lấy nhau, nàng chưa một lần được chồng khen như thế. Giờ nàng đang mong nói lời cám ơn chồng, chỉ dăm ba lời, tiếng nói yêu đương. Nhưng thật khó tìm trong ngôn từ nước Nhật. Và, nếu nàng dám thốt lên "Em yêu anh" trong ngôn ngữ nước Anh lãng mạng thì chồng nàng lại quá đỗi ngạc nhiên, nhưng cũng sinh lòng ngờ vực.
Omura nhìn chằm chặp vào chồng. Nàng không biết nói sao. Bao nhiêu năm lấy nhau, nàng chưa một lần được chồng khen như thế. Giờ nàng đang mong nói lời cám ơn chồng, chỉ dăm ba lời, tiếng nói yêu đương. Nhưng thật khó tìm trong ngôn từ nước Nhật. Và, nếu nàng dám thốt lên "Em yêu anh" trong ngôn ngữ nước Anh lãng mạng thì chồng nàng lại quá đỗi ngạc nhiên, nhưng cũng sinh lòng ngờ vực.
Nàng đã học cái thứ tiếng Anh kia ở đâu nhỉ? Bất giác nàng quyết định nói thật với chồng:
- Anh còn nhớ về chuyện cửa tiệm áo quần không nhỉ?
Chồng nàng đang đẩy lại cánh cửa tủ áo, chợt ngừng tay, ông quay lại nhìn nàng:
- Tiệm áo quần nào?
- Chính anh nói em không có vốn để mở nó mà...
- Anh còn nhớ về chuyện cửa tiệm áo quần không nhỉ?
Chồng nàng đang đẩy lại cánh cửa tủ áo, chợt ngừng tay, ông quay lại nhìn nàng:
- Tiệm áo quần nào?
- Chính anh nói em không có vốn để mở nó mà...
-thế em có vốn rồi à ?
Nàng nhẹ lắc đầu rồi can đảm nhìn trả lại chồng.
- Vậy thì chẳng có tiệm áo quần nào.
Nàng nhẹ lắc đầu rồi can đảm nhìn trả lại chồng.
- Vậy thì chẳng có tiệm áo quần nào.
ông tự xác nhận.
- Vâng, có đấy!
Chồng nàng trở lại đối diện với nàng tại bàn:
- Sao em có thể ở lại tại một tiệm áo quần tận hai giờ sáng thế kia?
- Vâng, có đấy!
Chồng nàng trở lại đối diện với nàng tại bàn:
- Sao em có thể ở lại tại một tiệm áo quần tận hai giờ sáng thế kia?
- Em vẽ kiểu áo quần...với một người đồng nghiệp của em.
- Người đồng nghiệp ư?!
- Người đồng nghiệp ư?!
Chợt nổi nóng, ông vọt qua phía nàng, nắm chặt lấy tay vợ:
-Thằng đàn ông nào?!
Nàng tròn xoe mắt nhìn chồng, kinh ngạc:
- Đàn ông nào?
- Thì đồng nghiệp đấy!
Mắt chồng nàng như rực lửa nhìn thẳng vào đôi mắt đang tròn xoe của nàng, hai tay ông ta lắc mạnh vai nàng:
- Tôi biết! Không đàn bà nào đáng tin. Còn em, vợ tôi, lại đi về nhà lúc hai giờ sáng thế kia...
Nàng gở tay chồng ra. Nỗi hận suốt đời nàng giờ có dịp nổ bùng. Giờ là giây phút nàng phải trả thù. Giờ là cơ hội cho nàng trút trên đầu chồng những gì dữ dội như a -cid. Ông chính là người, năm này qua năm khác về nhà lúc hai giờ sáng, chính là người bước tới nhà thổ khi mới lấy nhau, rồi tiếp đến mấy quán bar, hoang phí thì giờ, cùng lý trí cho những người đàn bà khác.
-Thằng đàn ông nào?!
Nàng tròn xoe mắt nhìn chồng, kinh ngạc:
- Đàn ông nào?
- Thì đồng nghiệp đấy!
Mắt chồng nàng như rực lửa nhìn thẳng vào đôi mắt đang tròn xoe của nàng, hai tay ông ta lắc mạnh vai nàng:
- Tôi biết! Không đàn bà nào đáng tin. Còn em, vợ tôi, lại đi về nhà lúc hai giờ sáng thế kia...
Nàng gở tay chồng ra. Nỗi hận suốt đời nàng giờ có dịp nổ bùng. Giờ là giây phút nàng phải trả thù. Giờ là cơ hội cho nàng trút trên đầu chồng những gì dữ dội như a -cid. Ông chính là người, năm này qua năm khác về nhà lúc hai giờ sáng, chính là người bước tới nhà thổ khi mới lấy nhau, rồi tiếp đến mấy quán bar, hoang phí thì giờ, cùng lý trí cho những người đàn bà khác.
Đó là những gì đáng nói ngay bây giờ, nhưng nàng lại im. Người đàn bà nào ở đó nếu không yêu chồng nàng thì hãy yêu giùm, ông ta thật tội nghiệp, đã tung hê biết bao nhiêu đêm của cuộc đời mình tại quán bar một nơi mà chẳng ai yêu ông ta cả!
-Thưa ngài...
-Thưa ngài...
Nàng nhẹ nhàng trả lời có vẻ thương hại:
-Ngài ơi! đồng nghiệp của tôi là một người đàn bà thôi, cô ta có vốn đấy.
- Làm sao một người đàn bà lại có đủ vốn được?
- Làm sao một người đàn bà lại có đủ vốn được?
Ông Omura hạch hỏi.
- Cô ta dùng vốn của gái bán bar thôi.
- Cô ta dùng vốn của gái bán bar thôi.
Omura gọn ghẻ trả lời.
Giờ đây chồng vợ nhìn nhau, nàng thì tội nghiệp còn chàng thì bắt đầu hiểu đươc vấn đề:
-Làm cách nào hai người gặp nhau?
Giờ đây chồng vợ nhìn nhau, nàng thì tội nghiệp còn chàng thì bắt đầu hiểu đươc vấn đề:
-Làm cách nào hai người gặp nhau?
Chồng nàng tiếp tục dò xét.
- Có gì đâu, mọi tối em đều rảnh. Em quá nhớ anh, có một hôm em đến… tìm anh.
-Em dám đến Quán Bar?
-Đúng thế.
-Nhưng anh có bao giờ thấy em đâu..
- Đúng, vì có một người đẹp tiếp em mất rồi.
-Tại sao vậy?
-Bởi vì cô ta rất hận đàn ông.
Ông Omura cơ hồ như muốn xỉu. Ông ta vội ngồi xuống ngay trên bàn, hai tay ôm đầu:
- Có gì đâu, mọi tối em đều rảnh. Em quá nhớ anh, có một hôm em đến… tìm anh.
-Em dám đến Quán Bar?
-Đúng thế.
-Nhưng anh có bao giờ thấy em đâu..
- Đúng, vì có một người đẹp tiếp em mất rồi.
-Tại sao vậy?
-Bởi vì cô ta rất hận đàn ông.
Ông Omura cơ hồ như muốn xỉu. Ông ta vội ngồi xuống ngay trên bàn, hai tay ôm đầu:
- Thôi thế đó là lý do nàng bỏ đi rồi.
- Đúng thế.
- Dỉ nhiên, anh biết cô ta chẳng cần quan tâm đến ai --trong tất cả chúng ta. Mà chẳng ai trong đám họ lại biết quan tâm như thế đâu.
- Thế thì tại sao anh cứ mãi tới đó năm này qua năm khác vậy hả?
- Anh muốn vui mà...
- Đúng thế.
- Dỉ nhiên, anh biết cô ta chẳng cần quan tâm đến ai --trong tất cả chúng ta. Mà chẳng ai trong đám họ lại biết quan tâm như thế đâu.
- Thế thì tại sao anh cứ mãi tới đó năm này qua năm khác vậy hả?
- Anh muốn vui mà...
Chồng nàng lẩm bẩm.
-Rất thú vị, rất vui, khi xung quanh mình là những người con gái xinh như mộng, tai được nghe bao lời nói ngọt ngào --một gã đàn ông có thể trở thành những gì mà gã hằng ao ước...
-Rất thú vị, rất vui, khi xung quanh mình là những người con gái xinh như mộng, tai được nghe bao lời nói ngọt ngào --một gã đàn ông có thể trở thành những gì mà gã hằng ao ước...
Chồng nàng đã bộc lộ quá nhiều và nàng đã hiểu hết vấn đề. Một người vợ không được để chồng tự thấy nhục nhả trước mặt.
Nàng quỳ xuống bên chồng:
-Em không ngờ rằng cô ta đã không yêu anh.Theo em, không hề có một loại đàn bà nào kề cạnh anh đêm này qua đêm khác nhưng trong lòng chẳng một chút nào yêu anh.
Tay chồng nàng chợt buông ra khỏi mặt:
- Em nghĩ vậy hả?
-Vâng, không hề có vậy.
Tay chồng nàng chợt buông ra khỏi mặt:
- Em nghĩ vậy hả?
-Vâng, không hề có vậy.
Nàng lập lại.
Chồng nàng chợt húng hắng ho, ông đứng dậy đi vòng qua bàn cùng nhìn xuống mặt nàng.
Chồng nàng chợt húng hắng ho, ông đứng dậy đi vòng qua bàn cùng nhìn xuống mặt nàng.
Nàng tiếp tục quỳ thế như bao lâu nàng từng được dạy phải quỳ như thế trước chồng. Tuy nhiên, khi chồng nàng không còn nói nữa, nàng ngước lên nhìn thẳng vào mặt chồng, đột nhiên cả hai cùng mĩm cười nhìn nhau trong giây lát, cùng im lặng...
Chợt chồng nàng thốt lên:
- Kể từ nay em không cần phải quỳ thế trước mặt anh nữa. Thời đại tân tiến rồi. không còn cái kiểu này nữa đâu.
Nói xong, ông nhẹ nhàng đưa hai tay nắm lấy tay nàng đứng dậy ./.
HẾT
Pearl S. Buck
ĐHL chuyển ngữ và edit 24/10/2020
ĐHL chuyển ngữ và edit 24/10/2020
MÙA COVID MỸ
Source
Pearl S. Buck (1977).The Beauty. Great American Short Stories. Pleasantville, NY: The Reader’s Digest Association. Print.
đinh hoa lư tuyển dịch
Pearl S. Buck (1977).The Beauty. Great American Short Stories. Pleasantville, NY: The Reader’s Digest Association. Print.
đinh hoa lư tuyển dịch
No comments:
Post a Comment