GÃ PHÁ TIỀN VÀ CON ÉN
CHỈ MỘT CON ÉN KHÔNG THỂ BÁO TRƯỚC MÙA HÈ
Gã Thanh Niên rất nổi tiếng là tiêu xài hoang phí giữa đám bạn chuyên môn lợi dụng nhưng Gã chỉ muốn giữ cái tiếng cho mình nên mau chóng tan gia bại sản. Một ngày nọ vào lúc trời đang mùa xuân, Gã thấy mình không còn đồng xu dính túi. Kể các kho áo quần của Gã cũng cạn không đủ cho Gã mặc.
Sáng đó Gã có gặp một đám bạn ăn chơi, rồi Gã lại phải tính chuyện làm sao để tiếp tục có tiền để tiếp tục tới lui với nhóm người này. Đang lo lắng, Gã chợt thấy có một con ÉN bay lại. Con chim hót rất vui vẻ khiến Gã đoán chắc là Mùa Hè đến rồi không cần áo quần dài cho mùa lạnh nữa. Nghĩ như thế, Gã đem hết áo quần nào dài bán hết cho Lão buôn bán áo quần để có ít tiền.
Chỉ ít ngày sau, thời tiết lại thay đổi thất thường làm trời LẠNH rất dữ dội. Tội nghiệp cho con Én đáng thương. Còn Gã thanh niên phá của cùng ngu ngốc kia chỉ còn bộ áo quần ngắn củn cởn trên người không che hết cánh tay cùng đầu gối, khiến toàn thân Gã ta run bần bật e khó lòng giữ được mạng sống cho mình./.
· MỘTCÁNH ÉN CHƯA LÀM NÊN MÙA HÈ
· CHỚ TIN HOÀN TOÀN VÀO CÁI GÌ KHÔNG CHẮC CHẮN
***
The Spendthrift & the Swallow A young fellow, who was very popular among his boon companions as a good spender, quickly wasted his fortune trying to live up to his reputation. Then one fine day in early spring he found himself with not a penny left, and no property save the clothes he wore.
He was to meet some jolly young men that morning, and he was at his wits' end how to get enough money to keep up appearances. Just then a Swallow flew by, twittering merrily, and the young man, thinking summer had come, hastened off to a clothes dealer, to whom he sold all the clothes he wore down to his very tunic.
A few days later a change in weather brought a severe frost; and the poor swallow and that foolish young man in his light tunic, and with his arms and knees bare, could scarcely keep life in their shivering bodies.
One swallow does not make a summer.
NHẬP GIA TÙY TỤC, ĐÁO GIANG TÙY KHÚC
ĂN THEO THUỞ, Ở THEO THỜI
CHUYỆN CON DƠI HAI LẦN LẠC VÀO HANG CHỒN
Có con DƠI nọ không biết làm sao lại đi lạc vào hang của một chú Chồn. Chồn chạy theo tóm được DƠI. Con Dơi lạy lục xin Chồn tha mạng nhưng Chồn ta chẳng thèm nghe.
Chồn gằn giọng:
-Ngươi là một con Chuột. Ngươi có biết, ta thề là không đội trời chung với kẻ thù dòng họ Nhà Chuột. Nên con chuột nào mà ta bắt được, ta ăn thịt chẳng tha.
Dơi khóc lóc:
-Thưa ngài Chồn con không phải nhà Chuột. Xin ngài xem cánh con đây nè: Chuột đời nào biết bay hả ngài? Con chỉ là Chim thôi ngài ơi, xin ngài hảy thả con ra?
Chồn nghe nói xem lại và công nhận Dơi không phải là Chuột nên tha cho Dơi bay đi. Nhưng chỉ ít hôm sau, con Dơi ngu ngốc này lại chun đầu vào hang một con Chồn khác. Oái ăm thay, con Chồn này lại có lời thề rất cay nghiệt với kẻ thù là họ Nhà Chim. Thế là khi chồn ta vồ được gã Dơi này dưới móng vuốt của mình lại chuẩn bị ăn thịt Dơi cho kỳ được.
Gã Chồn này gầm gừ:
-Ngươi quả thật là một con Chim, ta phải ăn thịt nhà người mới được.
Dơi khóc bù lu bù loa:
-Ngài ơi, sao ngài lại quả quyết con là Chim? Ngài xem này? Chim thì phải có Lông chứ? Con chỉ là con Chuột không hơn không kém; ĐÁ ĐẢO HỌ NHÀ MÈO! Đây là Châm Ngôn của họ nhà con đó thưa ngài Chồn.
Thế là chú Dơi ngu ngơ này thoát chết lần thứ HAI./.
· TÙY GIÓ MÀ CĂNG BUỒM
· ĐÁO GIANG TÙY KHÚC NHẬP GIA TÙY TỤC
***
The Bat & the Weasels
A Bat blundered into the nest of a Weasel, who ran up to catch and eat him. The Bat begged for his life, but the Weasel would not listen.
"You are a Mouse," he said, "and I am a sworn enemy of Mice. Every Mouse I catch, I am going to eat!"
"But I am not a Mouse!" cried the Bat. "Look at my wings. Can Mice fly? Why, I am only a Bird! Please let me go!"
The Weasel had to admit that the Bat was not a Mouse, so he let him go. But a few days later, the foolish Bat went blindly into the nest of another Weasel. This Weasel happened to be a bitter enemy of Birds, and he soon had the Bat under his claws, ready to eat him.
"You are a Bird," he said, "and I am going to eat you!"
"What," cried the Bat, "I, a Bird! Why, all Birds have feathers! I am nothing but a Mouse. 'Down with all Cats,' is my motto!"
And so the Bat escaped with his life a second time.
Set your sails with the wind.
CON MÈO CHÂN CHẤT VÀ GÃ CÁO XẢO NGÔN
THÙNG RỖNG KÊU TO
CHỚ TIN VÀO KẺ BA HOA
CON MÈO CHÂN CHẤT VÀ GÃ CÁO XẢO NGÔN
CHÂN CHẤT LUÔN GIÁ TRỊ HƠN XẢO NGÔN
Ngày xưa có đôi bạn là hai chú Mèo và Cáo cùng nhau đi du lịch. Trên đường đi hai đứa cùng tự kiếm mồi mà ăn. Nào con chuột lạc bầy nơi này, nào con gà mập ú nơi kia. Hết chuyện ăn thì chúng lại sinh sự cãi nhau. Khi tình bạn sứt mẻ đến giai đoạn tệ hại nhất thường đưa đến vấn đề thường tình đó là BƯƠI MÓC cá nhân.
Gã Cáo châm biếm Mèo trước:
- Này, Chú mầy tự cho mình là thông minh nhất đó phải không? Chú mầy cho rằng là biết nhiều hơn ta? Sao vậy hả? Chú mầy có biết ta có cả ‘BỒ’ đầy nhóc MƯU LƯỢC đây chăng?
Mèo không vừa đáp trả lại Cáo:
-Tốt! tốt! huynh cứ cho là Ta chỉ có Một mánh thôi cũng được, nhưng ta báo cho huynh biết, cái mánh của ta đây còn giá trị gấp NGÀN lần thứ mánh khóe KHOE KHOANG của huynh đấy.
Vừa lúc đó hai người bạn bỗng nghe có tiếng người Thợ Săn thổi còi dồn dập, tiếp theo là tiếng đàn chó sủa vang rân xáp lại rất gần.
Mèo run sợ vội nhảy phóc lên cây, núp kỹ trong đám lá.
Núp xong Mèo nói vói ra cho Cáo nghe:
-Mánh của ta chỉ vậy thôi. Nào Huynh hãy cho ta thấy mánh của huynh giá trị cở nào đi?
Nhưng Cáo do từng khoe có ‘quá nhiều’ mưu kế thoát thân nên gã chẳng biết chọn kế nào trước? Cáo lay hoay trốn bên này, nhảy bên kia trong lúc đàn chó đã tiến tới nơi? Cáo cố hết sức chạy nhanh gấp đôi, tận cùng khả năng của Cáo. Gã lính quýnh nhảy tọt vào núp trong mấy cái hang Cú nhưng vô ích. Bầy Chó đã tóm được Cáo. Thế là hết đời đứa khoác lác cùng tiêu luôn cái ‘BỒ’ mưu lược của hắn ./.
· SỰ CHÂN CHẤT LUÔN LUÔN GIÁ TRỊ HƠN TÍNH XẢO NGÔN
· CÓ GÌ NÓI ĐÓ CHỚ NÊN XẢO NGÔN
· LẮM MỐI TỐI NẰM KHÔNG
· MƯỜI VOI KHÔNG ĐỦ ĐỌI NƯỚC XÁO
***
The Cat & the Fox
Once a Cat and a Fox were traveling together. As they went along, picking up provisions on the way—a stray mouse here, a fat chicken there—they began an argument to while away the time between bites. And, as usually happens when comrades argue, the talk began to get personal.
"You think you are extremely clever, don't you?" said the Fox. "Do you pretend to know more than I? Why? I have a hole sackful of tricks!"
"Well," retorted the Cat, "I admit I know one trick only, but that one, let me tell you, is worth a thousand of yours!"
Just then, close by, they heard a hunter's horn and the yelping of a pack of hounds. In an instant the Cat was up a tree, hiding among the leaves.
"This is my trick," he called to the Fox. "Now let me see what yours are worth."
But the Fox had so many plans for escape he could not decide which one to try first. He dodged here and there with the hounds at his heels. He doubled on his tracks, he ran at top speed, he entered a dozen burrows,—but all in vain. The hounds caught him, and soon put an end to the boaster and all his tricks.
Common sense is always worth more than cunning.