CON SÓI VÀ BÓNG NÓ
PHẢI BIẾT THỰC LỰC CỦA MÌNH, CHỚ HOANG TƯỞNG
Chiều tà, Sói rời hang đi tìm cái ăn trong lúc tâm hồn rất thư thái. Sói vừa chạy vừa ngắm bóng nó trãi dài trên mặt đất theo ánh nắng mặt trời đang lặn. Chợt Sói khám phá ra rằng bóng nó to lớn gấp cả TRĂM lần thân hình thật của mình?
Sói vừa ngạc nhiên vừa tự hào:
- Ồ tại sao? Ta to lớn đến thế à. Ta thích ta quá, nhưng cớ sao lại phải bỏ chạy trước con Sư Tử nhỏ bé kia. Ta phải cho hắn biết ai chính là VUA mới được.
Sói vừa nghĩ ngang đây, thì có một cái bóng to lớn hơn đã vồ lấy nó. Đó là giây phút Con Sư Tử đã chụp Sói chỉ qua một cú vồ ./.
· BẠN CHỚ HOANG TƯỞNG MÀ QUÊN ĐI THỰC LỰC CỦA MÌNH
***
The Wolf & His Shadow
A Wolf left his lair one evening in fine spirits and an excellent appetite. As he ran, the setting sun cast his shadow far out on the ground, and it looked as if the wolf were a hundred times bigger than he really was.
"Why," exclaimed the Wolf proudly, "see how big I am! Fancy me running away from a puny Lion! I'll show him who is fit to be king, he or I."
Just then an immense shadow blotted him out entirely, and the next instant a Lion struck him down with a single blow.
· Do not let your fancy make you forget realities.
CHUỘT ĐÒI BẰNG VOI
Khi Ta Tự Biết Mình Nhỏ Bé Đó là Lúc Vĩ Đại Bắt Đầu (H. G. Wells)
Có chú Chuột đang chạy dọc theo đại lộ của Vua. Chuột rất tự hào do nó nghĩ bao lâu nay Chuột chỉ là loài nhỏ bé và mang nhiều tiếng xấu. Giờ đây nó là một Ông Chuột đang thả bộ theo con mương chạy theo đại lộ của Vua. Bỗng nó nghe từ xa vọng đến tiếng ồn ào náo nhiệt của một đám rước. Chẳng bao lâu, đám rước đó tiến gần. Thì ra đó là đoàn rước của Đức Vua với đoàn tùy tùng.
Vua đang ngự trên lưng một con Voi to lớn cạnh nhiều thứ trang hoàng lộng lẫy. Lại có hai con Chó và Mèo Hoàng Gia cùng ngồi với Vua trongBộ Ghế ngồi sang trọng đặt trên lưng voi. Tháp tùng với Vua còn có đoàn tùy tùng đông đảo. Nghe tất cả đều ngưỡng mộ con Voi, Chuột rất lấy làm tự ái mới kêu to:
-Thật là một lũ ngu ngốc…
…hãy nhìn ta đây, rồi các ngươi sẽ quên ngay con Voi cục mịch kia. Đâu phải nhìn cái thân hình to lớn của hắn làm các ngươi chóa mắt hết? Hay nó đã dấu được cái già của hắn rồi? Xem ta đây, ta cũng có mắt có tai và có bốn chân như gã đó. Ta cũng quan trọng như gã. Và …
Nhưng Chuột chỉ nói ngang đây thì vừa lúc con Mèo Hoàng Gia đã theo dõi và chộp được nó. Đó là khoảnh khắc cuối cùng cho Chuột biết ra: nó hoàn toàn không thể là con vật quan trọng và bằng Voi chút nào ./.
· TỰ CHO MÌNH LÀ VĨ ĐẠI KHÔNG THỂ LÀM CHO CHÚNG TA TRỞ NÊN VĨ ĐẠI ĐƯỢC
***
The Rat & the Elephant
A Rat was traveling along the King's highway. He was a very proud Rat, considering his small size and the bad reputation all Rats have. As Mr. Rat walked along—he kept mostly to the ditch—he noticed a great commotion up the road, and soon a grand procession came in view. It was the King and his retinue.
The King rode on a huge Elephant adorned with the most gorgeous trappings. With the King in his luxurious howdah were the royal Dog and Cat. A great crowd of people followed the procession. They were so taken up with admiration of the Elephant, that the Rat was not noticed. His pride was hurt.
"What fools!" he cried. "Look at me, and you will soon forget that clumsy Elephant! Is it his great size that makes your eyes pop out? Or is it his wrinkled hide? Why, I have eyes and ears and as many legs as he! I am of just as much importance, and"—
But just then the royal Cat spied him, and the next instant, the Rat knew he was not quite so important as an Elephant.
A resemblance to the great in some things does not make us great.
==================================
BẦY KIẾN VÀ CON CHÂU CHẤU
Một ngày quang đảng đẹp trời vào cuối Thu, có một gia đình họ nhà Kiến rộn ràng làm việc dưới trời nắng nóng, chúng đang dự trữ số lượng ngũ cốc đàn Kiến kiếm và phơi khô trong mùa hè. Có con Chấu Chấu đói meo , dưới tay nó có cải Vĩ Cầm, mon men tới nhỏ nhẹ xin Kiến chút gì ăn ?
-Cái gì ?
Bầy Kiến thét to ra vẻ ngạc nhiên:
- Chú mầy không dự trữ thứ gì hết cho mùa đông à ? Thế thì chú mầy làm cái quái gì trong thế giới này suốt cả mùa hè hả?
Châu Chấu rên rỉ, phân trần:
- Mình chẳng có thì giờ để dự trữ thức ăn mấy bạn ạ. Mình do bận soạn quá nhiều nhạc đến khi biết được thì mùa hè đã qua rồi.
Ngang đây, bầy Kiến nhún vai vẻ khinh bỉ:
- Bạn soạn nhạc hả?
Kiến tiếp tục đay nghiến:
- Tốt, Tốt, bạn soạn xong rồi thì hảy NHẢY đi.
Nói xong, lũ kiến quay lưng, tiếp tục công việc ./.
· THỜI GIAN CÓ LÚC TA PHẢI LÀM VIỆC VÀ CÓ LÚC VUI CHƠI
The Ants & the Grasshopper
One bright day in late autumn a family of Ants were bustling about in the warm sunshine, drying out the grain they had stored up during the summer, when a starving Grasshopper, his fiddle under his arm, came up and humbly begged for a bite to eat.
"What!" cried the Ants in surprise, "haven't you stored anything away for the winter? What in the world were you doing all last summer?"
"I didn't have time to store up any food," whined the Grasshopper; "I was so busy making music that before I knew it the summer was gone."
The Ants shrugged their shoulders in disgust.
"Making music, were you?" they cried. "Very well; now dance!" And they turned their backs on the Grasshopper and went on with their work.
· There's a time for work and a time for play.
SÓI VÀ NGƯỜI CHĂN CỪU
SÓI VẪN MÃI LÀ SÓI
Có con Sói cứ rình mò theo đàn Cừu suốt ngày nhưng người Chăn Cừu rất lo lắng Sói bắt Cừu của mình nên canh giữ rất kỹ. Thấy vậy Sói ra vẻ hiền lành chẳng bộc lộ chút gì là nguy hiểm cả. Đã thế Sói còn ra vẻ tử tế giúp người Chăn Cừu coi sóc bầy cừu nữa. Cuối cùng người Chăn Cừu đem lòng tin Sói đến nỗi anh ta quên mất rằng SÓI là con thú hung ác.
Một ngày người Chăn Cừu có công việc và anh phải đi xa. Anh nhờ Sói trông coi bầy Cừu cho mình. Đến lúc trở lại thì anh mới thấy không biết bao nhiều là Cừu của anh lớp bị giết lớp bị mang đi, anh mới đau đớn nhận ra rằng anh đã quá rồ dại TIN vào loài Sói ./.
· SÓI, LUÔN LUÔN LÀ SÓI
· CHÓ ĐEN GIỮ MỰC
· GIANG SAN DỄ SỬA BẢN TÍNH KHÓ DỜI
***
The Wolf & the Shepherd
A Wolf had been prowling around a flock of Sheep for a long time, and the Shepherd watched very anxiously to prevent him from carrying off a Lamb. But the Wolf did not try to do any harm. Instead he seemed to be helping the Shepherd take care of the Sheep. At last the Shepherd got so used to seeing the Wolf about that he forgot how wicked he could be.
One day he even went so far as to leave his flock in the Wolf's care while he went on an errand. But when he came back and saw how many of the flock had been killed and carried off, he knew how foolish to trust a Wolf.
Once a wolf, always a wolf.
CÔNG VÀ SẾU
Công gặp Sếu nó liền trương bộ lông và xòe cái đuôi màu sắc rực rở dưới ánh mặt trời khoe khoang:
-Nhìn này ! Làm sao bạn sánh nỗi với ta? Xem bộ lông của ta, chao ôi ! sao nó rực rỡ đủ màu đủ sắc như cái Cầu Vòng. Còn xem lông chú mầy kìa- xám xịt chẵng khác gì bụi đất!
Sến nghe xong, bèn dang đôi cánh rộng bay thẳng về phía mặt trời :
-Nào hãy bay theo ta, bạn Công bay được không nào?
Nhưng Công đành đứng chịu trân với những thứ chim nuôi trong chuồng ngó theo Sếu đang tự do bay cao, lên mãi tận bầu trời xanh ./.
· TIỆN ÍCH VÀ HỮU DỤNG THẬT SỰ QUAN TRỌNG VÀ GIÁ TRỊ HƠN ĐỒ TRANG TRÍ
The Peacock & the Crane
A Peacock, puffed up with vanity, met a Crane one day, and to impress him spread his gorgeous tail in the Sun.
"Look," he said. "What have you to compare with this? I am dressed in all the glory of the rainbow, while your feathers are gray as dust!"
The Crane spread his broad wings and flew up toward the sun.
"Follow me if you can," he said. But the Peacock stood where he was among the birds of the barnyard, while the Crane soared in freedom far up into the blue sky.
The useful is of much more importance and value, than the ornamental.
No comments:
Post a Comment