HÌNH: ĐHL đang tiếp tục dịch nửa cuốn còn lại truyện dài The Grapes of Wrath của Văn Hào John Steinbeck (18/9/2019)
DHL 1/8/2017
con tiep phan 2
PART 1
Hai gia đình Joad và Wilson nay phải nhập lại với nhau để lết cho được về hướng tây: El Reno và Bridgeport, Clinton, Elk City, Sayre, cùng Texola đã qua rồi. Kìa là biên giới, Tiểu bang Oklahoma nay đã nằm lại phía sau. Ban ngày hai chiếc xe cố bò vẫn tiếp tục lết qua Vùng Cán Chảo (Panhandle) (1) của tiểu bang Texas như Shamrock và Alanreed, Groom cùng Yarnell. Vượt qua Amarillo trời đã hoàng hôn và xe chạy quá lâu và mọi người phải cắm lều nghỉ ngơi. Trời nóng nực ai nấy đều mệt đừ, bụi bám khắp người. Nhiệt độ nóng bức làm Bà Nội nổi cơn co giật, lúc dừng thì bà đã yếu lắm.
Đêm đó Al đi trộm đâu một thanh hàng rào để làm cái xà ngang trên nóc xe mình, xong anh chàng lo nẹp kỹ hai đầu. Chẳng ai có gì ăn qua đêm ngoại trừ mấy miếng bít quy cứng, lạnh cất lại từ bữa sáng. Họ để nguyên quần áo nằm phịt xuống tấm nệm vừa trải ra. Gia đình Wilson thì chẳng màng đến chuyện dựng lều.
==========================================
(1) Panhandle: Vùng Cán Chảo: vùng đất phía tây Olahoma trông tựa cán chảo của cái song
===========================================
(1) Panhandle: Vùng Cán Chảo: vùng đất phía tây Olahoma trông tựa cán chảo của cái song
===========================================
Hai gia đình Joad và Wilson phải vượt nhanh qua Vùng Cán Chảo, vùng đất xám ngắt, đầy dẩy nhiều dấu vết của những trận lụt vừa qua. Họ vượt sao cho nhanh qua khỏi Oklahoma, Texas. Những con rùa đất cố gắng bò qua lớp bụi trong khi mặt trời tiếp tục thiêu đốt mặt đất. Đêm về bầu trời không còn nắng nữa thì sức nóng từ đất lại tự nó nhả lên.
Hai ngày đầu còn chạy nhanh thoải mái nhưng qua ngày thứ ba họ mới thấy đất càng lúc càng rộng ra; tức là phải thay đổi cách sống và ý nghĩ ra sao khi xa lộ đang trở thành nhà của họ. Họ dần quen đi lối sống mới này. Hai chị em Ruthie và Winfield thích nghi trước tiên, tiếp đến là tài xế Al, rồi Connie cùng vợ là Rose cuối cùng mới đến những người già. Mặt đất như trãi dài vô tận trước mặt mọi người. Wildorado, Vega và Boise xong đến Glenrio. Đã qua Texas. Nay đến New Mexico cùng núi đồi trùng điệp. Núi tiếp núi, sừng sững như tiếp nối với bầu trời trước mặt. Mấy chiếc bánh xe nghe 'rên rỉ' từ lâu, máy xe lại quá nóng, hơi nước phun lên phùn phụt từ nắp két nước. Xe cố gắng bò cho đến bờ sông Pecos, qua sông ở Santa Rosa. Họ tiếp tục chạy thêm khoảng hai chục dặm.
Al Joad lái chiếc xe du lịch, mẹ cậu ngồi bên và cô Rose of Sharon ngồi kế bà. Xe tải do Tom lái đang chạy rề rề trước mặt Al. Bao không khí nóng bỏng đang cuộn lại từng làn sóng trên cánh đồng. Hình dạng dãy núi trước mặt nay trông lung linh huyền ảo. Al dựa lưng như ngã người trên ghế lơ đãng lái xe. Tay Al buông lỏng, cầm hờ tay lái cho có. Chiếc mũ lưỡi trai màu xám trên đầu cậu ta vừa kéo trệ xuống như che bớt một măt khi lái xe trông dáng vẻ tự mãn. Thỉnh thoảng Al còn nghiêng đầu nhổ phèn phẹt ra ngoài.
Má ngồi cạnh Al, hai bàn tay gấp lại trên đùi cố gắng nghỉ ngơi trong cơn mệt mỏi. Bà gắng thư giản thân mình cho bớt cảnh xốc dồi khi xe đang chạy vừa nheo mắt nhìn về rặng núi phía trước. Rose of Sharon lại khác, nàng níu chặt vào xe, hai bàn chân áp chặt vào sàn, một tay nàng bám vào thành trên cánh cửa. Khuôn mặt đầy đặn của nàng căng thẳng lúc xe chạy, đầu nàng lắc mạnh do cổ của nàng quá mõi. Nàng đang cố sức cố tạo cho thân mình thật cứng rắn để che chở cho cái thai bên trong. Chợt Rose quay sang phía Má:
- Má à...
Mắt người mẹ tức khắc sáng lên dồn mọi chú ý về phía con gái. Cặp mắt bà dò xét kỹ lưỡng dò xét khuôn mặt đầy đặn kia xong bà mĩm cười với con.
-Má à, cả nhà mình tới đó sẽ đi hái trái cây và ưa ở vùng quê hả má?
Má mĩm cười với một chút châm chọc:
-Nhà mình đã đến đâu con?
- Chúng ta cũng chưa biết nơi đó ra sao? tới nơi mới biết.
-Con và anh Connie không muốn ở vùng quê má ạ...chúng con đã trù liệu hết rồi.
Nét mặt Má thoáng hiện chút ngạc nhiên:
-Bộ các con không muốn ở chung với gia đình hả?
-Dạ ...con đã bàn nhiều với anh Connie. Má, chúng con muốn ở thành phố má à.
Nàng cao hứng:
-Anh Connie sẽ kiếm công việc tại tiệm hàng hay xưởng làm nào đó. Anh ấy sẽ tự học ở nhà qua radio chẳng hạn rồi sau đó hi vọng chồng con sẽ làm một chuyên viên hoặc giả là một chủ tiệm chăng hạn. Chúng con thích đi xem phim (2) lúc nào cũng được.Connie còn nói con cần bác sĩ khi sinh con, thời gian cũng gần rồi khi đó có khi con cần tới bệnh viện nữa đó má. Chúng con cần có xe riêng, một chiếc xe nhỏ thôi. Anh ấy học ban đêm, tốt thôi, học xong khoá này trên radio rất dễ. Anh ấy sẵn sàng gửi đi tìm việc nhờ nó. Công việc lại sạch sẽ có tương lai hơn. Chúng con sẽ ở thành phố, muốn đi xem phim lúc nào thì đi- ồ, con sẽ mua bàn ủi điện nữa chứ. Con của con phải có đồ mới tinh tươm. Connie nói anh ấy thích đồ mới, toàn màu trắng ...Ôi, má thấy đây nè, anh ấy ghi hết mọi thứ trong này những đồ mới dành cho em bé. Có thể lúc đầu còn khó khăn khi học tại nhà nhưng khi có con rồi thì anh ấy sẽ học xong. Rồi chúng con cần phải có cơ ngơi nữa chứ má, một mái nhà nhỏ thôi, chúng con chẳng mơ mộng quá đâu nhưng hai con cần có mái nhà xinh xắn cho con mình."
Ngang đây mặt nàng trở nên hào hứng:
-Theo con nghĩ...có thể toàn bộ nhà mình nên vào thành phố, đợi khi anh Connie làm chủ một tiệm hàng rồi, cậu Al có thể phụ giúp cho anh ấy?
Mắt Má liên tục theo dõi những diển tiến hào hứng trên khuôn mặt Rose of Sharon:
-Nhà mình không muốn các con tách rời gia đình, chia ra như thế sẽ tệ vô cùng.
Al khụt khịt mũi xen vào:
-Em làm cho anh Connie? Làm sao anh ấy tạo công ăn việc làm cho em đó hử? Đồ chó đẻ (son of a bitch), anh ấy làm gì được mà học ban đêm?
Má cho rằng câu chuyện này do miệng Rose thốt ra toàn là mộng mơ thôi. Bà xoay đầu lại phía trước gắng thư giãn người. Bổng nhiên trong mắt bà thoáng vui:
-Không biết hôm nay Bà Nội ra sao?
Al. chợt thấy căng thẳng tập trung chú ý vào tay lái. Có tiếng động lạ ở máy xe. Cậu ta thử nhấn thêm ga, tiếng rột rạt càng tăng nhiều hơn. Anh tắt máy mở lại công-tắc (khoá) để nghe ngóng, xong tăng ga rồi lại nghe ngóng? Tiếng rột rạc trong động cơ nay chuyển sang tiếng leng keng của kim loại đập vào nhau. Al vội bấm còi cho xe tấp vào bên đường. Chiếc xe tải đi cùng đang ở đằng trước vội tấp vào lề và từ từ chạy thụt lùi lại xe Al.
Có ba chiếc xe cùng chạy về hướng tây. Chiếc nào chạy ngang cũng bóp còi hỏi thăm. Gã tài chạy chiếc sau cùng thò đầu ra:
-Gì thế? các bạn có vấn đề gì không? Sao dừng lại thế?
Tom cho chiếc tải chạy lui gần hơn. Anh bước ra tới gần chiếc du lịch. Trên đống đồ những chiếc đầu lố nhố nhìn xuống. Al. thử mở công tắc lại lần nữa, cậu lắng nghe thật sát sao tiếng máy?
-Sao vậy Al? Tom hỏi
-Anh nghe này, vừa nói Al vừa nhấn ga...tiếng rổn rảng càng nghe lớn thêm?
Tom lắng tai:
-Em hãy cho máy chạy đều vậy đi.
Nói xong anh mở mui xe và thò đầu vào trong:
-Nào nhấn ga đi.
Lắng nghe xong một lát, Tom đóng lại mui xe:
-À, anh nghĩ chú nói đúng đó Al.
-Đúng tiếng nghe như bị bể rồi.
Al than:
-Em cho dầu vào nhiều lắm mà.
-Ô, chẳng còn chút nào, khô rang như con khỉ gió đây nè. Thôi, chẳng có cách gì mà làm chỉ còn cách là tháo nó ra. Nhìn này, anh sẽ đi tới đằng trước tìm một chỗ nào bằng phẳng xong em hãy đi theo nhưng chậm thôi và chú ý rất cẩn thận với nó, đừng để cái nồi chụp văng ra.
Tiếng ông Wilson hỏi:
-Có tệ lắm không?
-Cũng khá tệ đó ông.
Trả lời xong, Tom đi về lái chiếc xe tải di chuyển chầm chậm tới trước.
Al tiếp tục phân trần:
-Con không biết tại sao nữa, con cho dầu vào nhiều lắm mà?
Cậu ta đoán biết mọi trách móc gì cũng đổ lên đầu cậu. Cậu cảm thấy thất bại trong lòng.
Má an ủi:
-Chuyện này đâu phải lỗi con. Con đã làm đúng mọi việc rồi.
Bà chợt hồi hộp hỏi nhỏ:
-Hư dử lắm phải không con?
Al thở dài:
-Ồ má, thật khó mà sửa thứ này, một là mình kiếm được vòng bi mới hai là hàn cho được thứ hợp kim này.
-Nhưng may mình có anh Tom ở đây. Cầu ơn Chúa cho anh Tom sửa được.
Có tấm bảng quảng cáo to lớn màu đỏ bên đường phía trước, nó đang đổ bóng im khá rộng. Tom cho xe đổ xuống con mương bên đường và tấp xe vào trong bóng im đó. Anh ra khỏi xe đứng chờ và Al cùng nói lớn:
-Hãy thư thả, lái thật chậm không thôi em sẽ làm bứt thêm vòng nhún nữa đó
Mặt Al đỏ gay thoáng vẻ giận dữ:
-Đồ chết tiệt, chuyện gì nữa đó. Em đâu làm cháy vòng bi? giờ anh nói gì thế? Em sắp làm bứt vòng nhún nữa đây ư?
Vừa cằn nhằn cậu ta vừa cho xe nhích vô từ từ đổ xuống con mương và bò lên cạnh xe Tom.
-Anh đừng nói với ai bảo rằng em phá vòng bi đó nghe?
Tiềng máy càng kêu rổn rảng to hơn khi chiếc xe trờ lại. Al cho xe vào bóng im rồi tắt máy.
Tom lật mui xe lên và giữ nguyên thế.
-Đợi thật nguội máy mới mở công tắc được.
Gia đình giờ đã xuống hết và tụm lại cạnh chiếc xe du lịch.
Pa ngồi chổm hổm lên tiếng hỏi trước:
-Xe hư ra sao?
Tom quay sang Al:
-Em có đồ thế không?
-Không có
-Vậy thì chúng ta phải cắt cái song ra, làm một đồ part giống y nó thế vào cho vừa. Chúc mừng công việc trong ngày hôm nay. Xong chúng ta phải lui lại nơi gần nhất để mua phụ tùng thế nó, đó là SanTa Rosa. Thành phố Albuquerque cách xa khoảng 75 dặm. Lạy Chúa ngày mai Chủ Nhật! Chúng ta không có gì ngày mai cả.
Toàn thể gia đình yên lặng đứng nghe. Ruthie, cô gái út rón rén lại gần mui xe đang dựng ghé đầu vào xem cái đồ part bị hư.
Nhẹ nhàng, Tom tiếp tục:
-Ngày mai Chủ Nhật. Thứ Hai mới lui mua đồ như vậy không thể làm xong trước thứ Ba được. Nhà mình không có dụng cụ để sửa nó dễ dàng được. Đây là công việc cẩn thận.
Có bóng con chồn nào đó vút qua trên mặt đất trong lúc mọi người đang chú ý nhìn lên con chim hoét đen đang bay.
Pa than thở:
-Cái ta lo sợ là cạn tiền, rồi không tới nơi được. Chúng ta cần ăn, cần tiền mua xăng và dầu. Nếu hết tiền, ta không biết phải xoay xở ra sao đây nữa?
Ông Wilson chen vào:
-Có thêm chúng tôi mới ra cớ sự này chăng? Chiếc xe tệ hại này của tôi đã hại quý bạn. Các bạn quá tốt với gia đình tôi. Nào hãy bỏ đồ quý bạn lên mà đi trước đi. Tôi và Sairy vợ tôi sẵn sàng ở lại chốn này xong chúng tôi sẽ liệu kế đi sau. Vợ chồng chúng tôi chẳng muốn qúy bạn vì chúng tôi mà liên luỵ thế này?
Pa từ tốn:
-Chúng tôi không bao giờ làm chuyện như vậy. Chúng ta đã kết nghĩa với nhau rồi mà. Ngay ông Nội chúng tôi nhắm mắt ra đi trong lều của hai bạn mà?
Sairy giọng mệt mõi:
-Vợ chồng chúng tôi chỉ gây phiền toái, chỉ là cục nợ.
Tom chậm rãi, ngắm nghía điếu thuốc xong mồi lửa. Anh cởi chiếc mũ lưỡi trai méo mó, gạt mồ hôi trán:
-Con có ý này, dù không ai ưa...
-Càng gần Cali chừng nào chúng ta càng mau có cơ hội kiếm tiền chừng đó. Chiếc xe du lịch này chạy gấp đôi xe tải kia. Hãy đem đồ vào thêm lên xe tải và mọi người đi trước đi. Con và vị Thầy (Casy) sẽ tình nguyện ở lại. Sửa xong chiếc xe này con và thầy sẽ tốc hành chạy ngày chạy đêm sẽ đuổi kịp mọi người. Nếu hai người con không gặp mọi người trên đường sau này, tất nhiên mọi người đã làm việc tại Cali rồi. Nếu mọi người đi trước gặp chuyện chẳng lành thì hãy đợi dọc đường sẽ có con tới sau. Mọi người sẽ không còn chuyện quá lo hơn bây giờ, nếu như đi trót lọt rồi thì xem như mọi người đang làm việc vậy là quá tốt.
Con sẽ được thầy Casy giúp ở đây.
Gia đình ngồi lại bàn soạn xem ý này ổn không? Bác John ngồi phịch xuống cạnh Pa.
Al lên tiếng:
-Anh có cần em ở lại giúp anh một tay sửa cái Ổ Đỡ đó không?
-Nhưng chính miệng em nói chưa bao giờ sửa loại này mà?
- Đúng em có nói, Chuyện là anh cần người giúp mạnh bạo hơn mới đúng. Vị thầy không nên ở lại làm vụ này anh à.
-Tốt thôi, bất cứ ai thế vào cũng được, Tom đồng ý ngay.
Pa dùng ngón tay giữa vẽ vào mặt đất:
-Tom nói có lý, Chúng ta ở lại hết ở đây với nhau có ích gì đâu? Một đêm chúng ta vẫn tiếp tục đi thêm năm mươi hay một trăm dặm trong đêm mà.
Tiếng Má lo lắng:
-Làm sao con tìm ra nhà mình sau này?
-Chúng con cùng đi theo một con đường này. Theo Lộ 66 đến một nơi có tên là BAKERSFIELD, y trên bản đồ con mang theo đây. Mọi người hãy đi theo y vậy.
-Con nói đúng, nhưng tới California rồi thì con đường này sẽ phân nhánh đi khắp nơi khác thì làm sao đây?
Tom cố gắng an ủi Má mình
-Nhà mình sẽ tìm ra nhau. California đâu có rộng bằng thế giới đâu?
Má vẫn lo lắng:
-Sao trên bản đồ nó thấy rộng lắm mà?
Pa nài nỉ người anh cho lời khuyên:
-Anh John sao anh không có lời nào cả vậy?
-Không có ý kiến chuyện này.
-Ông Wilson à, chiếc xe này của ông. Không biết tụi nhỏ sửa chiếc xe này ông có ý gì không thích không?
-À, tôi không phiền hà gì cả, có tụi nhỏ sửa giúp cho chúng ta là quý lắm rồi. Quý bạn thấy đó, tôi chẳng cần quan tâm giúp thêm một tay nữa là đằng khác.
Ông Wilson trả lời với vẻ bằng lòng.
Tom giờ mới lên tiếng:
-Nếu như ông tới trước, Ông còn đi làm được rồi sau còn cất được một ít tiền. Còn nếu như chúng ta tất cả đều ở lại đây thì chẳng có một chút nước để sống và chiếc xe này cũng nằm đống ở đây thôi. Còn nếu chúng ta tới được đó để đi làm kiếm tiền, còn có nhà để ở. Thầy Casy thấy thế nào? Thầy có muốn giúp sửa chiếc xe này với con không?
-Ta sẽ gắng hết sức mình theo quý bạn, có người cho ta theo ta sẽ làm bất cứ việc gì mà ta làm được.
-Ồ như thế nếu ở lại đây thầy phải chịu khó dơ dáy mà sửa xe giúp con với nghe (lay on your back an' get grease in your face)
-Ta bằng lòng.
Tiếng Pa có vẻ vui:
-Tốt quá thế thì chiếc xe này có thể chạy được rồi. Chúng ta cần đi gấp phải gắng cho được một trăm dặm trước khi dừng nghỉ.
Chợt Má tiến tới trước chồng:
-Ta không đi nữa đâu.
-Sao bà nói sao? Bà không đi nữa à. Bà phải đi. Bà phải theo để chăm nom cho cả gia đình này.
Tiếng Pa ngạc nhiên quá đổi với sự chống đối và thay đổi trong đầu Má.
Má bước tới cạnh chiếc du lịch vói tay vào sàn băng ghế sau. Bà lấy trong xe cái tay quay bằng sắt:
-Ta không theo được.
-Ta nói với bà rằng bà phải đi, chúng ta đã đồng ý trước đây rồi mà?
Má có vẻ lúng túng, giọng bà trở nên mềm yếu hơn:
-Bắt ta theo chỉ hành hạ ta thêm.
Tay Má vừa xoay xoay cần tay quay:
-Ta chỉ làm ông nhục thêm. Ta không muốn tự hành mình, kêu khóc và van xin. Ta sẽ mắng nhiếc gia đình, sẽ la lối. Ta thề với Chúa sẽ đợi mấy người quay lại hay bỏ ý định này. Ta thề có Chúa ta sẽ đập chết mấy người nếu bắt ta theo.
Pa thất vọng nhìn quanh:
- Bà thật hỗn láo, ta chưa bao giờ thấy bà hỗn như vậy.
Có tiếng cậu bé Ruthie cười khúc khích.
Tay lắc lắc cái tay cầm nhanh hơn, Má tiếp tục:
-Quyết định đi chứ? Tiếp tục quyết định chuyện hành hạ tôi đi chứ. Hãy ép tôi theo đi, Tôi một là ở lại hay nếu bị bắt đi tôi sẽ không bao giờ để cả nhà này ngủ yên đâu, tôi sẽ đợi và đợi lúc các người bắt đầu ngủ tôi sẽ dùng que que bếp đánh cả nhà cho xem?
Pa tiếp tục càm ràm:
-Chúa ôi thật là hỗn láo. bà ta đâu còn trẻ nữa?
Mọi người lặng yên theo dõi biến chuyển bất ngờ này. Mọi người nín thở đợi cơn thịnh nộ của Pa ập đến. Họ nhìn chằm chặp vào hai bàn tay đang buông lỏng của Pa biến thành quả đấm không biết lúc nào? Nhưng cơn thịnh nộ của Pa không đến thay vào đó, hai bàn tay Pa buông ơ hờ hai bên hông ông. Ngay giây phút này, mọi người hiểu ra rằng Má đã thắng và Má thừa hiểu chuyện đó.
Tom phá đi sự ngột ngạt:
-Má ơi, ăn được gì nơi má chứ? Má giải quyết cách này có giúp ích được gì không?
-Có chuyện gì với Má vậy? Má nói chơi hay thiệt đây?
Mặt bà thoáng dịu, nhưng đôi mắt bà vẫn còn vương nét giận dử:
-Các người đang làm công việc nhưng không suy nghĩ kỹ càng. Chúng ta sẽ còn lại gì trong thế giới này? Không còn gì hết chỉ còn nhà mình và bạn bè. Nhà chúng ta đã mất ông Nội, ông đã với được xẽng để chôn mình. Giờ đây, lại đến phiên bạn bè bà con chúng ta sao?
Tom rên rỉ:
-Má ơi, con hiểu ý má rồi, chúng ta không còn phải đi lâu thêm nữa đâu má ơi?
Tay Má lúc lắc cần tay quay vừa giải thích:
- Giả dụ mấy người phía Má cắm trại ngay đây và các người tiếp tục đi. Rồi giả như những người nhóm Má đi được thì làm sao Má nhắn tin cho các con? Và lúc đó con sẽ hỏi tin Má nơi nào?
Bà tiếp tục nói ra những khúc mắc trong đầu:
-Con đường chúng ta đi nó cay đắng làm sao? Bà Nội đang đau. Nội nằm trong chiếc xe tải kia bà đang lên tiếng trối trăn chuẩn bị xẻng để tiếp tục chôn bà. Bà mệt lắm rồi nhưng con đường trước mắt chúng ta không biết còn bao chông gai khó nhọc nữa?
Bác John giờ mới lên tiếng:
-Nhưng bà con chúng ta còn làm ra tiền được. Sau đó chúng ta còn tiết kiệm được tiền. Phải làm sao đến cùng lúc với người dân xứ mình tại đó.
Mọi con mắt trong nhà giờ hướng về Má. Bà là người nội tướng có quyền lực nhất trong nhà.
-Dù có tiền cũng chẳng tốt đẹp gì? Tới đó chúng ta lại chuốc lấy cái cảnh tan nát gia đình mà thôi. Giống bầy bò khi có sói thì đoàn kết chụm lại với nhau bởi vậy ở đây ta không lo sợ nhưng lại sợ cái cảnh phân ly tan nát mai mốt đây thôi. Hiện gia đình Wilsons đang có mặt ở đây với chúng ta, người thầy đạo cũng cùng chung với chúng ta. Ta không có ý kiến nếu những người này muốn tiếp tục hành trình nhưng ta sẽ điên lên nếu gia đình này đi đến chỗ chia lìa tan nát.
Giọng Tom dịu dàng:
-Má à, nhà mình không thể đóng trại lại đây chút nào? không một giọt nước không một bóng im. Bà Nội lại cần bóng mát kia mà?
-Được, chúng ta tiếp tục cho đến khi có bóng mát nào đó. Tạm tới đó dừng lại để con dùng chiếc xe tải trở lui thành phố sau kia để con mua đồ phụ tùng xong trở lui đây ngay. Con không thể nào đi bộ dưới nắng, má muốn con phải đi cùng xe trở về đây nếu không đón được ai đi về đây trước.
Tom vừa cụ cựa hai hàm răng dưới môi mình trước khi nói. Mấy ngón tay anh xoè ra buông thỏng xuống hông vẻ thất vọng:
-Pa!
-Nếu ba vừa ép Má vừa ép con rồi dồn đống mọi người lại cùng bỏ Nội xuống để đi cho được lúc này chắc hai hay ba người trong chúng ta sẽ chết do cái tay sắt mà Má đang cầm kia thôi? Má đang nổi cơn tam bành lên rồi, nếu ba không muốn vỡ đầu thì hãy xem lại vấn đề. Lạy Chúa! chỉ một người điên là lúc chúng ta sắp chôn thêm vài người nữa. Thôi má thắng rồi! hãy cất que sắt kia còn kịp trước khi má đánh trọng thương vài người má ơi?
Má ngỡ ngàng nhìn thanh sắt trong tay mình, bàn tay bà run rẩy. Bà vội thả thứ vũ khí kia xuống đất, Tom nhanh tay nhặt lấy, cẩn thận cất ngay vào cuối xe.
- Pa, ba vừa đón nhận một cơn xúc động trong người. Còn Al, em dùng chiếc xe tải chở mọi người tìm nơi cắm lều tạm nghỉ xong lái xe về lại đây. Anh và Thầy sẽ cắt cái nồi kia ra. Nếu chúng ta làm được sẽ chạy lui Santa Rosa mua một thanh nối mới. Hôm nay mới tối thứ Bảy. Phải làm gấp bây giờ. À khoan để anh lấy cái kềm mỏ khỉ và mấy cái kềm thường nơi xe đã.
Tom nói xong chạy lại chiếc xe du lịch sờ tay ở dưới với tới cái nồi xe bám đầy dầu mỡ
- Đợi anh lấy cái xô không nào đựng số dầu cũ này, phải tiết kiệm dành lúc cần.
Al phụ anh trai hứng số dầu cặn khi Tom dùng cặp kìm tháo dần nắp dưới cái nồi chiếc xe du lịch của gia đình Wilson bị hỏng. Một vệt dầu đen bóng chảy len qua cánh tay Tom khi ngón tay anh mở con ốc, một vòi dầu đen nhánh lặng lẽ chảy xuống cái xô.
Vòi dầu chảy được nửa xô thì Al đã cho gia đình lên xong chiếc xe tải. Từ dưới gầm xe, mặt Tom đầy vết mỡ cố ngoái ra:
-Nhớ lái về nhanh lên nghe Al?
Tom đang nhẹ nhàng tháo cái nồi xe hư ra thì chiếc xe tải của Al đã bò lên khỏi con mương bên đường đi mất.
DHL 1/8/2017
con tiep phan 2